

Gắn bó với Quân mười năm, trong con mắt của cậu lái xe, Quân hiện lên như một người anh cả đa tài, một đaị gia về tiền bạc, một thủ trưởng thành danh...nhiều lúc cậu nghĩ không biết có cái gì ở trên đời này anh Quân lại không có,không biết không ? Chỉ trừ cái tội bốn mươi nhăm tuổi vẫn không chịu lấy vợ và tính khí có đôi lúc thất thường những lúc ấy vẻ mặt Quân như vô hồn, ngây dại nhìn vào cõi xa xăm... và bây giờ cậu lái xe im lặng nhìn Quân cầm nắm hương,bước xuống xe. Anh đang đi vào trong chiều của mảnh đất cuối trời. Hoàng hôn đang xuống hắt những ánh vàng trên thảm cỏ. Những mỏm đá hoang trơ trọi. Bờ sông lau mọc cao bông trắng lơ phơ gửi hồn về phương trời xa xăm nào đó. Tận ngoài xa mới thấp thoáng vài chiếc thuyền đuôi én nhỏ nhoi đang bồng lên trên mặt sóng. Quân quan sát kỹ địa hình. Đây rồi,cái mô đá ngày xưa đã thấm đầy máu của anh và Thuỷ, rêu mốc đã phủ lên nó nhưng cái lỗ sâu hoắm khi gió thổi vào phát ra tiếng kêu thì không thể nào sai lệch. Quân phẩy tay ra hiệu và anh cúi xuống nhìn trân trân vào hòn đá dị dạng ,hai tay bấu chặt lấy nó như muốn bóp vụn ra.
Cậu lái xe thả chiếc thuyền hàng mã xuống sông Đà lặng lẽ xếp hoa nến ,giấy vàng vào lòng thuyền. Trên kia Quân rời hòn đá châm hương ,mắt mgước lên bầu trời,rồi thốt nhiên nức nở :
- Thuỷ ơi...Em ơi...
Cậu lái xe chợt thấy xao lòng. Thì ra câu chuyện quá khứ của cuộc đời người anh cả của công ty không phải là câu chuyện do mọi người thêu dệt.
|
Quân tốt nghiệp đại học tổng hợp chuyên ngành hoá dầu. Ngày ấy, ngành học của anh coi như xếp xó. Lang thang tìm việc suốt một năm không được. Cảnh nhà bần hàn cơ cực. Quân nhớ như in cảnh những đứa em đi học trưa về chỉ được một bát cháo. Anh lang thang ra những bờ ruộng hoang bòn những cụm rau sam rau dền về thái nhỏ nấu canh ,chúng tranh nhau húp soàn sọat rồi lại đi học. Quân nghiện thuốc lá,nhưng thường trong túi không có một xu. Nhiều lúc lên cơn thèm người cứ nhột nhạt nâng nâng, nước bọt tứa ra trong miệng. Mấy đứa em thương anh,sau buổi học,chúng chạy khắp trường nhặt giấy vụn,đôi ba ngày được một hai cân giấy bán đi rồi mua cho anh một bao thuốc Sông Cầu. Quân chắt chiu từng hơi thuốc,đến những cái tóp anh cũng gom lại để dồn vào rồi lấy tờ lịch cuốn thành một điếu sâu kèn.
Quân đau đớn lắm vì học xong mà chẳng giúp gì cho cha mẹ và các em. Nhìn cảnh những đứa em đổi quần áo cho nhau khi đi học vì hai đứa chỉ có một bộ quần áo lành, Quân thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Khi nghe tin anh Trung tổ chức trai làng đi đào vàng trên Tây Bắc,buổi tối Quân đến nhà anh ngỏ ý xin theo. Anh Trung bảo :
- Ồ không được,vất vả vả lắm.Một ngày có khi gánh tới 400 thùng cát đi trên đèo dốc đấy.
Quân thoáng rùng mình, nhưng cố gạ liều :
- Cứ cho em đi,em làm ít thì ăn ít vả lại các anh cần người phục vụ nữa chứ?
- Ừ nhỉ,thế thì được nhưng về hỏi bố đã nhé,Ông mà không đồng ý anh không cho đi đâu ,thôi em về đi 5 giờ sáng mai tập trung tại bến xe huyện- Anh Trung nói.
Quân về, anh đi lang thang trong đêm suy nghĩ - "Thôi phải đi thôi,bước đường cùng rồi ! người ta chí ngang chí dọc đông tây,mình chỉ cần mỗi điều nuôi thân giúp bố mẹ và anh em bớt khổ ". Thốt nhiên một tiếng sấm nổ rồi mưa rào như trút. Quân đi trong cơn mưa như mộng du. Nuớc quất mào mặt ràn rạt,những tàu dừa chới với trong gió, thân tre cọ vào nhau nghiến kèn kẹt,trong ánh chớp những lùm tre làng giống như mái tóc những goá phụ cô đơn bị bỏ rơi giữa đất trời. Ếch nhái bắt đầu inh uôm lên tiếng... trong cái mớ hỗn tạp ấy thốt nhiên Quân thấy một làn nhị trong veo xuyên trong không gian ồn ào . Đó là tiếng nhị của bố, những đêm mưa bố thường kéo nhị và hát xẩm. Quân bước đến đầu sân, trong khoang nhà lá hẹp, ánh đèn dầu hắt hiu, vang lên tiếng nhị réo rắt ai oán và giọng bố rung tức tưởi :
Cùng trông lại ...mà cùng ...chẳng thấy
Thấy xanh xanh ... biết mấy ngàn dâu...
Quân ngồi xuống và ôm lưng bố, anh hít cái mùi mồ hôi khen khét vào đầy lồng ngực mình, anh muốn nói với bố nhiều điều mà không sao cất lời lên được. Rồi chính bố chủ động :
- Con định nói gì với bố phải không?
Quân khóc và thưa với bố dự định của mình. Im lặng, bố nhìn vào đêm mưa đang rào rạt, giọng điềm tĩnh :
- Ờ con đi, nhưng nhớ giữ mình !
Rồi bố run run nâng cây nhị dậy,tiếng nhị lại vi vút thê lương và giọng bố hình như hơi khàn một chút :
Thấy ..ơơ.. xanh xanh biết mấy ngàn dâu
Ngàn dâu...xanh ngắt một màu
Lòng chàng ..ớ ợ...ý thiếp.. ai sầu hơn ai..
Ngoài trời, gió mưa vẫn gào thét và sấm nổ rền rĩ.
|
Bọn Quân đến bến xe thị xã Lai châu thì trời đã xế. Bến toàn những ngôi nhà xây tạm lợp Prôximăng . Người tứ xứ nằm la liệt,lổn nhổn những đống balo. Anh Trung vẫy tay bảo Quân cùng anh đi "Trinh sát một vòng".
Hai anh em cùng ngớ ra khi được những thợ đào vàng kể toàn bộ về cách thức làm ăn. Thú thật ,trước khi đi Quân cứ mường tượng ra một bãi sa khoáng mênh mông ,mọi người đến đó thoả sức đào bới sa đãi.
Cả đội nằm vạ vật ở bến xe gần một tuần,tiền ăn đã vơi. Anh Trung vẫn mải miết đi liên hệ công việc còn chúng tôi chia nhau ra suối, lên rừng bắt cá hái rau. Những anh lính đặc công nước của làng Gừng rất giỏi công việc bắt cá. Bữa ăn có thêm rau ,măng và cá nên cũng ngon thêm.
Một hôm mấy anh em xuống chân cầu Hang Tôm,theo kinh nghiệm của Quân thì chân cầu có nhiều cá chép. Quân lặn xuống, khi mở mắt ra, anh bủn rủn muốn xỉu vì trước mặt, một xác người bị trói chặt chân vào hòn đá khuôn mặt phình lên dị dạng... Quân lao lên bờ nôn thốc nôn tháo và bỏ ăn luôn bữa tối. Mấy người thay nhau gạn hỏi Quân mới kể đàu đuôi câu chuyện.
- Ôi dào! thằng ấy khả năng là đào được vàng,định bí mật chuồn, bị bọn nó theo dõi thủ tiêu chứ gì ? chuyện đó ở đây như cơm bữa - Tiếng một người đào vàng ở nhóm bên cạnh nói xen vào.
Một không khí hoang mang bao trùm lên toàn đội, mọi người thầm thì với nhau rằng chờ anh Trung ,rồi khăn gói về quê cho sớm. Đêm ấy tất cả ngồi thức chờ anh. Tảng sáng,anh Trung về hớn hở :
- Xong rồi,có việc rồi,lát nữa ông chủ đến lấy quân.
Chúng tôi mừng rơn ngồi nghe Anh Trung kể. Thì ra đào vàng cúng phải có phường hội,từng mét vuông đất đã được các ông chủ nhận cai thầu. Phải làm ở đó dưới sự bảo hộ của chủ đất và trả phí mỗi ngày. Thật là phi lý nhưng thôi trước hết là có công việc cái đã. Mọi người tíu tít chuẩn bị.
Khoảng 8 giờ sáng thì ông chủ đến. Một đôi mắt sâu hoắm,tối sầm thêm dưới vành chiếc mũ cao bồi Tecjat. Hắn chỉ vào từng người trao đổi với anh Trung bằng chiếc gậy bịt bạc. Quân thoáng thấy cảnh này như cảnh mua bán nô lệ vậy.
- Ta là Khoa bạc. ta lấy 12 người, đi thôi ! - lão chủ giới thiệu và tuyên bó khô khốc.
- Chúng tôi 13 người cơ mà, lúc nãy ông đã đồng ý- anh Trung vội cãi.
Lão chủ chỉ vào tôi giọng hách dịch :
- Cái thằng mặt non choẹt èo uột này thì làm được gì ?
- Ông đừng đùa, kỹ sư hoá học đấy, nó làm được nhiều việc quan trọng hơn ông tưởng,và ông không nhận nó chúng tôi đi chủ khác.
Hắn thoáng giật mình buông một câu lững lờ :
- Thôi được, tạm nhận rồi xét sau.
Buổi chiều chúng tôi tập kết ở nhà Khoa bạc,hắn muốn tổ chức khao quân. Bữa tiệc ngập ngụa rượu thịt. Quân thoáng rùng mình khi nhìn thấy những can rượu 20 lít vứt ở sân. Trên những tàu lá chuối rừng thịt trâu được xếp chất đống hỗn tạp. Tiết canh thâm quệch đựng đầy một chiếc chậu tắm,một bát nậm pịa trộn muối ngầu ớt. Hồi học ở đại học Quân đã nghe các bạn miền núi kể về món này,đó là chất bột nhầy được vuốt ra từ phần lòng non của các con vật. Quân bịt mồm để không nôn oẹ. Anh lánh ra xa nghe bài diễn văn của Khoa Bạc.
- Hôm nay anh em Lương Sơn về đây tụ nghĩa,đến giờ đội của anh em về nữa là trong tay tôi vừa chẵn 216 người gấp đôi số anh hùng của Tống Giang khi xưa. ..phải tuân theo luật hắn giờ bàn tay cứa ngang cổ...nhớ chưa?
Chẳng ai ngó ngàng gì tới bài diễn văn,tất cả ào xuống ăn uống rào rào từ lâu rồi. Quân đi ra cuối sân. Bên kia dậu lại một cái sân nữa tất cả rộng mênh mông. Anh tiếp tục đi qua và ngồi xuống chiếc ghế đá.
- Anh không uống rượu sao ? bố em bao giờ cũng đãi các hội mới nhập như vậy!
Quân giật mình với giọng nói quá đỗi ngọt ngào. Một cô gái xuất hiện, dịu dàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh ngạc nhiên thấy cô bé không ăn nhập gì với cái khung cảnh nhà này."Bố em", lạ quá cô gái này mà lại là con lão mắt sâu râu rậm kia sao ?
- Em tên Thuỷ, em đang học Cao đẳng sư phạm tỉnh giờ về nghỉ hè, anh tên gì ?
Quân liếc nhìn, một dáng người mềm mại và khuôn mặt thanh tú duy chỉ có đôi mắt vương áng mây buồn. anh bối rối :
- Xin lỗi tôi là Quân.
- Anh là sinh viên trường nào ?
- Sao Thuỷ biết ?
Cô gái cười buồn :
- Nhìn bàn tay anh em biết, với lại có nhiều anh đã lên đây rồi và họ biến mất đâu đó như những hạt bụi đời - giọng Thuỷ u uất.
- Quân ơi ! tiếng anh Trung réo gọi.
- Anh xin lỗi . Quân nói và đứng dậy,Thuỷ cũng đứng lên theo.Trong một giây hai người đối diện,Thuỷ cúi xuống chớp mắt, gió bỗng thổi hìmh như có một sợi tóc vương lên mặt Quân kéo theo một mùi hương rất lạ.
Buổi tối, lão Khoa Bạc đích thân chống cái batoong bịt bạc của hắn xuống phòng của đội, nói cộc lốc :
- Thằng Quân đâu, lên đây có việc.
Mọi người ngơ ngác, Quân nhìn anh Trung, anh phẩy tay ra hiệu cứ đi.
Quân bước vào căn phòng toàn gỗ lát vân nổi như hằn lên sau lớp vecni. Khoa Bạc châm một điếu thuốc phả khói lên trần nhà , hắng dọng,rồi gọi :
- Con Thuỷ ra đây xem nào!
Quân trờn trợn nghĩ " Hay là lão nghi mình và Thuỷ có chuyện gì ,chết thật mình vô ý quá, cái thân đi kiếm cơm mà không biết phận mình..." đang nghĩ thì Thuỷ uyển chuyển trong bộ đồ ngủ nền nã bước ra, mái tóc óng ả dài đôi sợi cuốn bay cong lên khi chạm phải gió chiếc quạt cây. Cô thoáng nhìn Quân khẽ cúi xuống :
- Thưa ba có chuyện gì ạ !
Lão Khoa Bạc lên tiếng :
- Giới thiệu với anh đây,con gái tôi cũng học khoa hoá. Tôi giao cho nó tìm cách đánh bóng và mài mòn kim loại,những hạt kim loại như đồng chẳng hạn,nhưng nửa năm nay nó vẫn không làm được. Theo anh có cáh gì không ?
Chạm đúng vào chuyên môn nên Quân trả lời thẳng đuột,không chú ý đến ánh nhìn như ngăn chặn củaThuỷ.
- Dạ dễ ợt,chỉ có điều cần hoá chất thật nhiều và phải có phòng làm việc cẩn thận không thì độc hại.
Hắn lừ mắt nhìn Thuỷ :
- Tối nay anh sang phòng làm việc ghi lại và hướng dẫn cách làm cho con gái tôi. Tôi sẽ ghi công đầu cho anh.
Quân đứng dậy theo Thuỷ sang phòng bên. Anh bắt đầu ghi chép phương pháp theo trình tự các công thức.Xong Quân quay sang Thuỷ :
- Em này..
Quân ngạc nhiên thấy Thuỷ ngồi gục trước mặt bàn ,hai tay kê trán như không thèm nghe.
- Em này- Quân nhắc lại.
Thuỷ nhìn anh với ánh mắt trách móc. Cô cầm tờ giấy Quân đưa hờ hững xem rồi vứt xuống mặt bàn. Quân chẳng hiểu ra sao cả,anh tự ái đứng dậy đi ra.Thuỷ vội đi theo ngay, đến cửa phòng cô kéo tay Quân lại nhìn vào mắt anh rất bạo dạn, nhưng giọng thì hơi có chút hờn dỗi :
- Anh tồ thật,chẳng hiểu gì cả.
Quân cảm thấy Thuỷ đưa một vật gì đó vào tay mình anh vội nắm lấy và nắm luôn bàn tay của Thuỷ vô tình kéo mạnh. Thuỷ nghiêng vào người Quân và anh đứng như trời trồng giữa vùng hương con gái. Hình như Quân nghe rõ cả tiếng tim đập hối hả.
- Sao lại chẳng hiểu gì ? xong chưa ?
Thì ra Khoa Bạc vẫn ngồi theo dõi. Quân bước ra gật đầu, rồi chạy ào về phòng. Anh vội soi tờ giấy ,chỉ có mấy chữ "Anh ngốc thế, đừng có làm". Quân càng thêm khó hiểu. Anh nằm im nhìn ra cửa sổ. Đêm Lai Châu sao như đính đầy trên những vách núi cao,vi vút những ngọn gió ngàn,tiếng chim mơ ngủ..."Con gái khó hiểu thật" - Quân nghĩ và chìm đi trong giấc mơ cầm tay Thuỷ đi giữa bầu trời đọng đầy hương tóc gió.
Sáng hôm sau cả đội lên xe từ thị xã đi sâu vào bãi vàng. Bắt đầu từ đấy chúng tôi thành đội quân của Khoa Bạc. Hắn hỗ trợ chúng tôi vật dụng làm việc và một ít lương thực. Theo hắn thì những chỗ nước sâu chân đá thường tụ vàng,nhưng phải nghe ngóng vì có những mỏ xuất hiện ngay bờ sông.
Chiếc xe tải ì ạch lăn bánh lên Đồi Cao rồi theo đường tiến sâu theo con lộ ven sông Đà. Một bên là taluy một bên là vực thẳm hun hút. Đường ngoằn ngoèo với nhiều khúc cua tay áo, lại thêm những ổ gà xe lạng đi chuyệnh choạng, cả bọn thót tim xanh mặt. Tay lái xe phì phèo thuốc phả khói mịt mù buồng lái, nói tỉnh bơ :
- Các ông sợ hả. ăn thua mẹ gì, chuyện đổ xe ở đây như cơm bữa. Sống chết có số.
Quân bực mình :
- Bố lái bằng hai tay đi cho con nhờ.
Hắn nhìn anh giễu cợt :
- Ông biết đếch gì mà dạy. Có phải lái xe đạp đâu mà hai tay, Ôtô phải lái một tay,còn một tay phải phanh,số chứ. Mà hình như ông chưa biết mùi đời nên sợ,tôi thì chẳng sợ . Đấy, tuần trước ở chỗ của này, xe tôi rơi tõm xuống vực xoáy hun hút kia kìa. Tôi và thằng bạn nhảy ra được. Hì hục kết 200 mét dây sắn lặn xuống mà chẳng thấy xe đâu. Sáng hôm sau nước rút, đi dọc bốn cây số mới thấy xe mình thành một đống sắt vụn vì nước cuốn và đá ngầm mà. Tiếc quá mất bốn chỉ vàng để trong cốp xe...
Hắn nói trơn tuột, còn cả đội thì xanh mắt lo sợ . Đến gần trưa, thì xe dừng lại. Tay lái xe bước xuống kêu:
- Hết tiền, đến bến ! Xin quý khách vui lòng xuống xe.
Đến lúc ấy mọi người mới tin rằng mình còn sống.
Hàng nghìn người tha hương dồn tụ về đào bới ngụp lặn tưởng như làm thủng cả sông Đà. Động tác cũng chỉ là hót đất cát và bỏ vào bàn đãi và ...đổ đi.
Suốt một tháng ròng, cả đội không thấy một vẩy vàng. Quân di chuyển nhiều vị trí và một buổi trưa, lần đầu tiên Quân nhìn thấy những vẩy vàng sáng mờ như vẩy nhót trên bàn đãi của mình. Quân bắt đầu thử nghiệm ở nhiều chỗ lúc xuống sát mép nước,lúc lên bờ,lúc đi sâu vào trong núi. Một hôm, Quân đang hý hoáy với một mẫu đất thì anh Trung từ lòng sông lên gọi rối rít :
- Quân ơi, lại đây.
Anh đưa cho Quân xem một vảy vàng mỏng tanh nhưng to như hạt quả dưa chuột. Mọi người mừng hú. Theo suy đoán của Quân có thể túi vàng nằm ngay trên bờ nhưng ở một độ sâu nào đấy. Cả đội thay nhau đào bới suốt ba ngày đêm. Chiếc hố sâu dần uớc chừng 25 mét. Khi cả đội đã nản chí thì thốt nhiên một tiếng kêu âm âm từ đáy hố :
- Nhiều vàng lắm !
Tất cả tỉnh lại như được bơm liều thuốc tiên. Họ thay nhau kéo những thùng đát từ dưới hố sâu lên. Ngay mẻ đãi đầu tiên đã có bốn vảy vàng to dày như vảy vàng mà anh Trung đã lấy được ở dưới sông.
Đêm ấy mọi người được uống rượu và chén một bữa no nê. Tất cả nằm gác chân lên nhau và mơ ước.
- Tao chỉ cần đủ tiền làm lại cái chuồng lợn ,mua đôi lợn giống.
- Tao phải nợp cái mái nhà bằng ngói, mái rạ bẩn và mưa thì dột tứ tung...
- Tao chỉ mong sao đủ tiền sắm cho u tao cỗ hậu sự, u tao lúc nào cũng lo...
Bỗng nhiên Trung quát lên :
- Thôi ngủ đi,ước mơ của mày nghe mà sởn da gà, buồn thấy mồ !
Tất cả cười ồ,và cũng chỉ sau vài phút tiếng gáy đã vang lên. Họ đang mang những khao khát nhỏ bé đời thường của mình vào trong giấc chiêm bao...
Quân không ngủ được. Anh đứng dậy đi ra khỏi lều. Gió hú chạy suốt dọc triền sông, nước réo sôi lên sùng sục. Đêm miền rừng đen kịt, thi thoảng trong gió hình như có tiếng vượn hú cô đơn. Anh ngồi xuống một hòn đá nhìn dọc hai bờ. Hàng trăm bếp của dân đào vàng đang lụi, khi gió quất bùng lên những tàn lửa ma quái. Trăng bắt đầu lên. Hình như trăng ở đây sáng hơn nhưng xanh lét lành lạnh. Đom đóm cũng bắt đầu tràn ra hằng hà sa số. Nơi những lùm cây sim dại hay hoa mua đom đóm rơi như mưa. Thỉnh thoảng nhịp tắc kè vang lên như cầm canh cho cái đêm rừng hoang dại...
Quân rùng mình vì một cơn gió lạnh tràn tới, trong phút chốc những đụn mây đen tràn qua núi phủ kín cả không gian. Tất cả như bị một cái vung bằng sắt lạnh chụp xuống. Những hạt mua bắt đầu rơi. Quân ngước nhìn trời, từ trên cao những chùm hoa tuyết rơi xuống. "Mưa đá" - Quân thầm nghĩ ,và chạy vội vào trong lều. Khí hậu tây bắc như một cô gái đỏng đảnh thoắt cái đã đổi thay. Gió bắt đầu tru lên từng hồi,rừng vặn mình kèn kẹt,rồi ầm ầm, đến lúc ấy những hòn đá đóng băng mới rơi xuống. Quân gọi mọi người dậy, tất cả ngơ ngác sợ hãi. Đá ném lịch bịch trên mái lán, có hòn xé mái rơi xuống tấm ván gỗ to như quả trứng gà quay tít. Nước đá táp vào căn lều buốt lạnh.
- Lấy vải mưa và ba lô che đầu ngay - Trung ra lệnh.
Cả nhóm ngồi tựa lưng vào nhau run lập cập vì rét. Nước bắt đầu chảy tràn qua lều, mọi người phải đứng lên. Rồi bùn loãng chảy ngập đến mắt cá chân, ngập dần lên bắp chân...Mọi người ướt như chuột lột. Tiếng anh Trung lào phào trong mưa :
- Chạy ngay khỏi chỗ này,khả năng lũ quét đấy.
Chả ai biết lũ quét là gì, nhưng những người lính quen với mệnh lệnh chỉ huy nên mọi người ào ra, Quân cũng lao theo. Họ chạy trên những viên đá trơn tuột và buốt lạnh, xung quanh là nước sôi réo và đất lở lục bục. Trong ánh chớp những gốc cây, mái lều trồi sụt giữa dòng sông ngầu sóng như một con ngựa điên tung bờm trắng đang hí lên man dại...
Mọi người tựa vào nhau nép dưới chân một vỉa đá hàm ếch, phó thác cho số phận. Chừng gần sáng mưa tạnh, nhưng nước sông dâng nhanh đến chóng mặt và hung hãn sôi sục như muốn ngoạn nốt những vạt đất ven bờ. Cả toán dìu nhau lên con đường đá bây giờ đã chia cắt thành nhiều khúc do vỡ lở. Quân nhìn toàn cảnh dòng sông,chiếc cầu Mường Mô bắc qua hai đầu núi bây giờ mỏng mảnh như một cái võng đay đang lung liêng trong gió. Bất giác Quân nhớ tới những bếp lửa tối qua bây giờ ngập trong sóng thét gào.
Gần hai ngày sau nước mới rút,các phương tiện cấp cứu mới mở được đường vào. Cái bụng của lòng sông trơ phếch lởm chởm những đá nhọn gốc cây. Buổi chiều xuống mau sầm sập, hoàng hôn đỏ tía như máu. Quân buồn thảm đưa mắt đờ đẫn nhìn dọc triền sông. Những sợi khói hương mỏng mảnh bay vào trời chiều, đó đây có tiếng khóc hờ day dứt ai oán vang lên. Trăng ló ra,nhạt thếch vô hồn, tiếng quạ kêu tìm xác chết mỗi lúc một dày...
Ngày thứ ba thì Khoa Bạc đến có cả Thuỷ đi cùng. Khi đến đội, hắn thông báo :
- Đi đứt mất năm mạng. Ngu quá,đã bảo rồi.
Hắn quay sang anh Trung hất hàm :
- Cái hố vàng tìm được ở đâu ?
Mọi người dẫn hắn ra vị trí cái hố nhưng nó đã bị lấp đầy,trên mặt hố một đống đá và gốc cây chĩa những chùm rễ xoè ra như thách đố.
- Khôi phục lại ngay - hắn ra lệnh - và phải bí mật. Các anh làm thế quái nào mà thị xã đồn rầm lên là đội nhà tôi đã phát hiện ra mỏ.
Quân ngồi im cách một quãng xa. Bây giờ người anh đang run lập cập. Thuỷ đi đến đưa cho anh gói thuốc khẽ khàng nói:
- Em lo quá, chỉ sợ anh làm sao. Mấy đêm mất ngủ liền còn gì. Anh uống thuốc đi cẩn thận không mắc sốt rét thì khổ lắm.
Cô đưa cho anh chiếc biđông và ép Quân uống bằng được. Khi ngước nhìn lên Quân chạm phải ánh mắt lành lạnh của Khoa Bạc chiếu vào như moi thốc tim đen của anh ra vậy ,và lừ mắt nhìn Thuỷ. Thuỷ cúi đầu im lặng.
Đêm ấy cha con Khoa Bạc ở lại. Hắn muốn kiểm tra kỹ cái hố vàng kia như thế nào. Quân và mấy anh em phụ giúp hắn cắm lều bạt, ngăn thành hai vách cho hắn và Thuỷ.
- Đêm nay chúng may thay nhau thức,thằng nào mệt quá thì ngủ với tụi thợ- hắn hất hàm bảo mấy thằng vệ sỹ lúc nào cũng kè kè bên cạnh.
Quân thức đến quá khuya, anh nhìn vào lều bạt thấy ngăn của Thuỷ vẫn sáng đèn. Chắc cô ấy cũng thức. Quân tự cười chính mình "Chết thật, mấy lần gặp gỡ mà sao anh lại có ấn tượng với cô gái ấy thế.đặc biệt cái mùi hương đồng trinh cứ quấn lấy ý nghĩ của Quân như bùa mê vậy..." Rất khuya, đèn của Thuỷ mới tắt. Quân nằm xuống nghĩ tiếp "ừ lạ thật,Thuỷ nằm kia cùng với cha đẻ, có vệ sỹ bảo vệ mà mình cứ thấp thỏm. Hay mình đã...không!", Quân cố hất cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, anh đứng dậy tựa lưng vào một tảng đá. Một không gian im lặng đến rợn người làm nổi lên tiếng sóng sông theo gió hú như tiếng quỷ.
Thốt nhiên Quân thấy nhiều bóng đen lao về phía lều của đội với gậy gộc và dao quắm. "Bọn cướp" - Quân nghĩ và quờ tay ra, tay anh chạm ngay vào một hòn đá. Anh đứng bật dậy trong đêm. Quân nghe thấy tiếng anh Trung rất to :
- Cướp, dậy,chiến đấu!
Và tiếp theo tiếng hô tiếng gậy lịch bịch của cuộc hỗn chiến vang lên. Quân nhìn về phía lều bạt. Có tiếng súng nổ và hai luồng đèn pin chiếu vào nhau. Quân nhận rõ khuôn mặt của Khoa Bạc y hệt khuôn mặt của thần chết lạnh tanh, tay lăm lăm khẩu súng lục.
Tiếng một bóng đen :
- Thàng Khoa Bạc, mày bỏ ngay bãi này rút quân không thì ông chém chết hết và làm thịt con gái mày.
- Nó không phải con tao, mày cứ thịt đi còn đừng hòng tao rời bãi. Hắn nhằm thẳng bóng đen bóp cò, tiếng súng nổ vang như trợ oai. Quân sững người, bây giờ anh mới thấy bóng đen kia đang ghì chặt cổ Thuỷ. Lợi dụng khi tên áo đen tránh đạn Thuỷ cắn vào tay hắn rồi chạy thẳng về phía Quân.
- Mấy thằng vây bắt thằng bố, con này để tao- Bóng đen ra lệnh cho bọn đàn em rồi lao theo,chỉ mấy bước là hắn bắt được và vật Thuỷ xuống cát, tát như điên dại vào mặt cô. Hắn rút khẩu súng dí vào trán Thuỷ lúc ấy đang quằn quại chống trả.
Từ bé Quân chưa một lần đánh nhau,nhưng trước mặt là Thuỷ ,không cần suy nghĩ, Quân lao tới với hòn đá trên tay giáng bừa vào cái bóng đen...
Thuỷ ngồi dậy và lùi lại. Quân vội lên tiếng :
- Thuỷ anh đây, Quân đây.
Thuỷ oà khóc và như lả đi trong vòng tay Quân. Ngoài kia tiếng đánh đấm vẫn vang lên không ngớt, Khoa Bạc đã bắn năm phát súng.Có tiếng hô :
- Nó chỉ còn một viên nữa thôi nhào vào bắt sống. Khoa Bạc bỏ chạy ra mép nước, tay nhấp nhoáng ánh đèn pin.
Quân nói vuốt tóc Thuỷ :
- Em ngồi đây, anh ra giúp ông ấy.
Thuỷ ghì anh xuống :
- Anh đừng đi kệ ông ta, Em sợ lắm.
Quân cố gỡ tay Thuỷ nhào ra giật khẩu súng trên tay bóng đen còn đang lịm đi trên cát quát lên :
- Chúng may muốn chết hả - Quân nghiến răng bắn liền mấy phát .
Các bóng áo đen bỏ chạy và biến mất vào đêm. Khoa Bạc dắt chân vào một kẽ đá. Quân tiến tới gỡ và xốc nách lão đứng dậy.
Tiếng dao gậy cũng im lặng. Lão già trừng mắt :
- Gô cổ hết bọn này lại cho lên xe về giải quyết.
Nhiều khối thịt bịt mặt tơi tả vì đòn đánh của những cựu binh đặc công, được vứt lên xe .Chúng rên rỉ kêu oan xin tha mạng. Nhưng mấy tên vệ sỹ cứ vác lẳng lên xe như những con lợn vậy.
Ngay đêm ấy hắn lệnh cho Quân theo xe cùng hắn về thị xã. Quân chỉ kịp bắt tay các anh trong đội rồi lên xe. Anh Trung dặn với :
- Cẩn thận, có gì phải báo tin ngay cho anh.
Quân chưa kịp nói thì xe đã lao thẳng vào đêm. Chạy chừng một tiếng, Khoa Bạc bắt dừng xe và lôi hết những tên bịt mặt xuống đường trói dính chặt lại với nhau. Lão vén quần đái tồ tồ vào mặt từng đứa và tuyên bố :
- Về bảo với chủ mày, Khoa Bạc sẽ mở cuộc chiến tranh trên các bãi vàng dọc sông Đà.
Thuỷ dựa vào Quân ngồi trên thùng xe, hai bàn tay tìm đến nhau nắm chặt. Thuỷ khóc :
- Anh chưa hiểu gì về em đâu, Em khổ lắm. và đôi vai cô rung lên từng nhịp tức tưởi. Quân im lặng vuốt tóc Thuỷ lòng mong mỏi Thuỷ dịu cơn đau.
Trong ánh sáng mờ đục của sương đêm và trăng suông,Quân thấy bình tĩnh lạ lùng. Cuộc sống của những người đào vàng nơi đây thật như địa ngục và anh không là ngoại lệ. Nhưng với anh vẫn còn có một chút gì may mắn chăng, bởi ngay bây giờ một người con gái xinh đẹp như mơ đang tựa vào anh tin tưởng.
Quân thì thầm :
- Anh yêu em lắm em biết không ?
- Em biết,nhưng đừng nói gì nữa anh nhé.
Và cô ngả vào anh, vòng tay Quân quành qua lưng cô ghì riết. Chiếc xe lao qua những vùng sương đất trắng như sữa.Tiếng chim mơ ngủ trong vòm lá tạo ra những âm thanh mơ hồ trong gió đêm và tiếng sóng sông rì rầm mỗi lúc một xa...
Xe chạy đến đồi cao thì trời tảng sáng,cái thị xã tây Bắc lại bắt đầu rì rầm. Mặt trời vẫn chững lại sau dãy núi cao ngất, nhưng ánh sáng của nó vẫn hắt lên nền trời một chút màu hồng phớt.
- Mày đừng có mà léng phéng với con bé, không qua được mắt tao đâu - Khoa Bạc nói ngay khi Quân bước chân vào cửa.
- Dạ Thưa không có gì - Quân đáp.
Lão phất tay :
- Khỏi trình bày, mày có nhiều công tao thưởng theo đúng luật giang hồ. Bây giờ mày về đây nhiệm vụ là trực tiếp làm cái thí nghiệm tao giao cho trước kia. Làm tốt có ối tiền về quê làm anh hùng xóm nghe chưa?
Đêm xuống nhanh, đây là đêm thứ 2 anh ở nhà Khoa Bạc. Ngẫm nghĩ về lời nói lúc chiều anh thấy mình bị sỉ nhục ghê gớm. Chao ơi, biết đến bao giờ mỉnh mới làm chủ được mình. Học hành thi cử bao mùa gian khổ vẫn cứ là thằng làm thuê ở đợ.Mà cái thằng mình đi ở đợ y hệt thằng Mapia, có ngày vào tù với nó như chơi... Quân bắt đầu chắp mối lại chuyện về Thuỷ. Ừ phải vì sao Thuỷ đưa cho anh mảnh giấy ấy, cái cách làm mòn kim loại quá ư đơn giản với cô. Lại nữa vì sao Thuỷ ngăn anh cứu bố cái đêm rùng rợn ấy. Càng nghĩ Quân càng tắc. Anh mở cửa đi ra ngoài. Bên kia sân đèn còn sáng mờ mờ, từ xưởng có tiếng cưa kim khí phát ra. Quân tò mò tiến lại,nhìn qua khe gỗ anh thấy bốn người đang dũa những chiếc tút đạn 12 ly 7 của Liên xô. Quân đang định vào hỏi thì một bàn tay mềm mại kéo anh ra. Thuỷ giơ một ngón tay đặt ngang miệng. Quân hiểu ý gật đầu. Hai người dìu nhau ra khu vườn rậm rạp.Thuỷ ngả đầu vào Quân nói nhỏ :
- Mai em đi lên trường rồi. Em sẽ rất nhớ anh, còn anh.
Quân nói giọng như tắc lại :
- Anh yêu em, anh muốn em làm vợ anh.
Thuỷ cười ,đôi mắt lóng lánh ngước nhìn Quân :
- Thật không?
Quân gắn lên đôi môi hồng đang mấp máy ấy một nụ hôn. Thuỷ mềm ra ngã hẳn vào vòng tay Quân. Cô hổn hển :
- Em muốn thế này mãi mãi.
- Nhưng bố em hình như cấm anh.
Bỗng nhiên Thuỷ bật người dậy, xoay lại nhìn Quân nghiêm nghị :
- Bố em? Anh bảo ai là bố em?
Quân ngạc nhiên tới mức hai mắt tròn xoe như muốn rách ra. Thuỷ vuốt tóc Quân giọng dịu lại :
|
-Thôi chuyện còn dài, mình gặp nhau sau, nhưng đừng để cho lão già ấy biết. Em chỉ lo anh dính vào pháp luật - Cô chỉ tay về phái căn phòng đang vang lên tiếng kêu lẹt kẹt giữa đêm khuya.
Khoa Bạc đưa cho quân một vốc mạt đồng và yêu cầu anh làm cho nó nhẵn mịn. Quân hý hoáy cả tuần nghiên cứu pha trộn hoá chất cuối cùng anh cũng làm được. Cầm nắm mạt đồng,di trên bàn tay,cẩn thận nghiêng ngó qua kính lup, lão nhận xét :
- Nhẵn,mịn nhưng sao màu cứ bềnh bệch và nhiều chỗ lồi lõm ?
Quân nói :
- Quá trình bào mòn tức thời và phủ đều các bề mặt nên tất cả được ăn mòn như nhau chỗ lõm cũng mòn. Nếu làm nhiều lần thì bị mòn hết. Còn màu bệch là do chất đồng,nếu laọi đồng khác có thể có màu sáng như vàng vậy.
- Thế mày có cách nào khắc phục không ?
- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra,nhưng làm sao đó phải mài được nó như mài hòn bi đá thì mới không có chỗ lồi lõm được. Giả dụ ta bỏ vàng vào cối trộn cát và giã chẳng hạn...
Lão gật gù :
- Ừ có học có khác.hãy dừng lại ở đây.mày có muốn gì tao thưởng công cho một thể ?
Quân nghĩ ngay đến Thuỷ nên vội nói :
- Thưa ông, tôi xa nhà đã lâu, bố tôi yếu lắm,tôi muốn nhảo qua về nhà báo cho cụ yên tâm với lại cho các em vài đồng đóng học phí.
- Được.
Khoa bạc rút một sấp tiền khá dày đưa cho Quân. Nháy mắt :
- Tao tạm đưa cho mày một phần thôi,nghỉ đúng mưòi ngày phải lên,không lên thì mất hết số tiền còn lại- hắn chợt ngớ ra như suy nghĩ điều gì rồi nói thêm - à tao bảo bọn vệ sỹ chuẩn bị luôn vé xe cho mày.
Ngày ấy không có điện thoại như bây giờ, nên Quân không báo trước cho Thuỷ được. Anh thao thức đến sáng. Khoa Bạc cho gọi anh dậy ăn cơm, sau đó lên xe hai thằng vệ sỹ ép kèm đua ra bến.
Khi xe chạy đến cầu Hang Tôm, Quân mới biết là lão già bắt anh đi đường Sapa, hắn đề phòng Quân qua Tuần Giáo gặp Thuỷ nếu anh đi lối Padin. Chờ xe chạy xa chút nữa Quân xuống xe không đi nữa, anh bắt một chiếc xe tải chạy ngược đường 6 về Tuần Giáo.
Thuỷ đang giặt quần áo cạnh cái bể đầu dốc thì nhìn thấy Quân lên. Cô buông rơi cái áo đang giặt ào đến mắt ngấn lệ,ngước nhìn :
- Anh sao anh đi được nhanh thế !
Quân cười vuốt vào má Thuỷ đang bừng đỏ :
- Anh bảo bố em là về trường chơi với Thuỷ mấy hôm cho đỡ nhớ!
- Thôi đi ông tướng, đừng khoác lác,bây giờ về phòng em đã.
Thuỷ tíu tít đưa Quân về phòng. Trường sư phạm đặt trên quả đồi bản Kệt, san sát những dãy nhà lợp gianh, piprô xi măng. Phòng Thuỷ có sáu chị em. Quân đến làm cho căn phòng náo nhiệt hẳn. Một cô trong phòng chắc thấy vẻ tự nhiên của Quân nên hỏi :
- Sao em thấy anh chẳng lúng túng gì ?
Quân cười tươi :
- Anh năm năm ở ký túc xá Đại học tổng hợp, em xem còn có gì để anh lúng túng?
- Chà, thế mà cái Thuỷ giữ kín bưng, mày chết với các chị nhé Thuỷ ơi!
Và các cô rúc rích cười. Thuỷ đỏ mặt nhìn Quân mắt ngời lên ánh hạnh phúc.
Buổi chiều,Thuỷ đưa Quân đi mua mận trong khu bản ven trường. Trong nắng nhạt những vạt đồi nơi họ đi qua cỏ như vàng sộm. Quân lặng lẽ đi sau Thuỷ,trong cái không gian tĩnh mịch của rừng thưa Anh ngắm nhìn cái dáng đi nhanh nhẹn khoẻ mạnh của Thuỷ. Một cái bắp chân trắng ngần tuyệt đẹp mỗi khi Thuỷ kéo quần bước qua bụi cỏ gai. Quay lại bắt gặp ánh nhìn ấy,Thuỷ nguýt :
- Cấm nhìn trộm ! Mà anh đi nhanh lên, trông thế thôi chứ còn một quăng dao nữa mới tới nơi cơ.
- Anh mệt lắm rồi, nửa quăng nữa thì anh đã chết - Quân cười và ngồi thụp xuống thảm cỏ khô vàng rộm.
Thuỷ bước lại quỳ xuống, nhìn rất sâu vào Quân, có lẽ suốt đời Quân không còn nhìn thấy ánh mắt như vậy nữa. Một ánh mắt trong và sáng đến diệu kỳ,tràn đầy lửa như có thể đốt anh thành tro ngay tức khắc. Quân quàng tay qua lưng Thuỷ kéo xuống và hôn như mưa lên cặp môi đang hồng lên vì chờ đợi...
- Đừng anh,đừng!... Thuỷ phản đối nhưng lại mềm yếu trong vòng tay Quân. Họ ngã xuống trong cái vùng hương quyến rũ như bùa ngải.
Họ ở bên nhau gần trọn một tuần. Đêm ấy hai người rủ nhau ra suối. Đêm tây bắc mát lạnh, dù ngày chang chang nắng. Hơi nước bay mờ trên mặt suối, tiếng róc rách thầm thĩ của nước chảy, những bông mua tím dưới trăng xanh...Thuỷ bảo :
- Anh chuẩn bị về thị xã thôi, em linh cảm như có chuyện chẳng lành.
- Thế em không yêu anh sao - Quân vờ dỗi.
- Anh,đừng nói thế mà! Chúng mình cùng nghĩ cách vượt ra khỏi hoàn cảnh trớ trêu này. Anh có biết em rất khổ không. May sao có tình yêu của anh không em đã chết.
Không chờ Quân hỏi, cái bí mật của cuộc đời Thuỷ dần hiện lên trong Quân. Anh lặng im lắng nghe lòng xao xác buồn thương cảm..
...Mẹ em đẹp lắm - hai bố mẹ rời Thái Bình lên đây lập nghiệp. Lúc ấy em mới mười tuổi. Bố em đào vàng cho Khoa Bạc. Còn mẹ ở lại giúp việc và trông em học tập. Lão già sắp xếp như vậy ai cũng cho là hợp lý. Lão chỉ cô độc một mình giữa khu nhà rộng mênh mông với mấy thằng vệ sỹ. Vợ con hắn đều nghiện ngập bị giam trong trại nhưng hai năm sau thì chết hết. Hắn ve vãn mẹ ghê lắm. Đêm nào mẹ cũng cài then cửa và chống thêm mấy khúc gỗ thật chắc rồi ôm chặt em đi ngủ. Một đêm em thấy tiếng vật nhau uỳnh uỵch, tỉnh dậy thấy mẹ áo đã bị xé toạc, ngồi co dúm van xin:
- Tôi lạy anh,tôi không có tí tình nào với anh cả, chồng tôi còn sống sờ sờ ra kia...
Em chạy xuống trừng mắt nhìn hắn và dang tay che cho mẹ.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ít hôm sau đội đào vàng về báo tin bố mất tích. Mẹ khóc than, nhờ cậy tìm kiếm hàng tháng trời và suy sụp hẳn đi. Có lẽ do có em nên mẹ mới cố sống. Lão già ấy, không quây mẹ nữa thay vào là chăm sóc chiều chuộng. Hắn còn ra công an, toà án viết đơn xin nhận em làm con nuôi và hứa chịu trách nhiệm nuôi dạy em. Động tác nguỵ quân tử ấy hoá ra làm cho hắn nổi tiếng.
Một hôm em đang học thì cô giáo chủ nhiệm xuống lớp xin cho em ra ngoài rồi nói giọng hốt hoảng :
- Thuỷ ơi theo cô đến bệnh viện ngay,mẹ em bị gỗ đè, chắc chết.
Em phục bên mẹ khóc lóc rất lâu. Bỗng nhiên mẹ mở mắt nhìn em ,hai dòng nước mắt ứa ra chảy xuống, mẹ thì thào đứt quãng " Nó giết..cả..cả.. bố mẹ..con cẩn thận" rồi mẹ nấc lên và ra đi. Sau này em nghe nén mấy thằng vệ sỹ uống rượu say sì sầm mới biết bố em đã bị nhét vào bao tải dìm xuống sông Đà và mẹ em do chống trả hắn quyết liệt nên hắn lấy gậy đạp vào đầu.
Hồi em học xong năm thứ nhất ,về nghỉ hè. Một đêm em giật mình tỉnh dậy,trong căn phòng tối như mực rõ ràng có hơi thở,em vội quơ đèn phin chiếu thẳng,em rợn hết người vì nhìn thấy hai hố mắt sâu trũng sáng xanh lét đôi mắt như của quỷ. Đó là lão. Em thét lên, mấy tên vệ sỹ thính như chó nên ào tới ngay. Hắn nói nghe em gọi mơ tưởng có chuyện gì nên vào xem. Bọn vệ sỹ cười hô hố rồi lủi. Còn em biết hắn định làm gì. Anh có nhớ cái đêm bên sông em thắp đèn đến gần sáng?...
Quân gật đầu nắm đôi bờ vai Thuỷ, lòng như sôi lên anh nghiến răng, bất giác bóp mạnh..
- Ối đau em ! - Thuỷ tiếp- Anh biết không từ đó em phòng bị cẩn thận,và không biết khóc là gì nữa,chỉ âm thầm chờ một ngày nào đó tìm cơ hội đưa hắn ra trước vành móng ngựa...
Quân không nghe thấy Thuỷ nói gì nữa. Trời ơi, sao lại dồn tất cả những bi kịch như thế vào người con gái mỏng mảnh yếu đuối này. và những nỗi vất vả nhọc nhằn của anh, những nỗi đau anh đã tưởng như là nhất trên đời bỗng nhỏ nhoi đáng thương trước nỗi đau của người yêu...
Hôm sau họ bịn rịn chia tay,Quân nói sau một đêm suy nghĩ :
- Em cố học và thi tốt nghiệp ,sau đó về xuôi cả hai cùng kiếm việc làm. Quê anh rất vất vả nhưng chan chứa tình người. Đây không phải là đất của chúng ta.
Thuỷ tựa vào anh khóc nức lên.
Quân chờ mãi mới vẫy được chiếc xe chở vài chục người đào vàng,họ cũng ngược đường số 6 về Lai Châu. Qua câu chuyện của anh lái xe, Quân mới biết cuộc chiến bãi vàng mà Khoa bạc đã tuyên bố, diễn ra suốt tuần nay.
- Đầy người chết và bị thương nằm như ngả rạ ở bệnh viện. Đấy,thế các bố còn lên đó mà đào vàng à? Có mà đào mồ cho mình - Tay lái xe kết luận.
- Thế công an ,chính quyền đâu không can thiệp ?- Quân hỏi.
- Không can thiệp thì giờ bãi sông thành bãi xác cả rồi bố ạ - Tay lái xe nói tiếp - có điều địa hình rộng phức tạp thật khó cho họ.
"Không biết đội của mình thế nào? anh Trung có làm sao không ?" Quân lo lắng đến tái người. Đến nhà Khoa Bạc,Quân mới cảm nhận được không khí căng thẳng ấy. Hắn đã gia cố thêm một vòng vây quanh nhà bằng rào thép gai,một con chó Đức to như con bê xích nằm ở bậc thềm. Hàng chục thằng vệ sỹ mặc áo Mèo tóc tai bờm quá gáy mắt trắng dã như những xác chết lượn lờ. Đồ đãi vàng vứt ngổn ngang...
Hắn lừ mắt nhìn Quân buông một câu lạnh gáy :
- Đi chơi vui nhỉ!
Quân trở về phòng nằm đến tối. ăn uống qua loa rồi dạo một vòng cố nghe ngóng xem Lão già có ra lệnh gì không. Khoảng 23 giờ đêm Quân nghe tiếng còi xe vội chạy ra. Lúc ấy một chiếc xe tải bịt kín chạy vào trong sân. "Chắc xe về đổ thêm dầu" - Quân nghĩ, nhưng mắt vẫn không rời cái thùng xe bịt kín. Thằng vệ sỹ đến cạnh anh cười đểu :
- Về mà nghỉ đi, đêm nay có chuyện gì thì tốt nhất cứ nằm im nếu mày còn muốn sống.
Quân đành im lặng về phòng. linh tính báo cho anh biết có điều gì không hay đang sắp xảy ra. Anh hé mở cửa rồi nhẹ nhàng bò ra vườn sau nhà nghe ngóng. Quân thất kinh vì thấy phòng Thuỷ sáng đèn. anh ép sát người lách qua những bụi dong nhìn vào ke vách gỗ. Anh không tin ở mắt mình nữa ! Thuỷ bị trói vào thành gường đang gục đầu xuống. Quân chợt nhớ ra câu nói hằn học của Khoa Bạc lúc chiều. Như vậy chúng nó đã bắt Thuỷ từ trường về ngay sau khi hai người chia tay. Khoa Bạc bước vào, hắn hung hăng tát mạnh vào mặt Thuỷ,dằn giọng :
- Đồ đĩ, mày tự ý bán trôn cho cái thằng khố rách áo ôm ấy suốt cả tuần nay hả ?
- Chúng tôi yêu nhau, sẽ lấy nhau, anh ấy là người có học chứ không phải thằng khố rách áo ôm -Thuỷ đanh đá phản ứng.
- Cãi này - một trận mưa đòn giáng tới tấp xuống người cô gái.
Hắn dừng lại hổn hển :
- Tao đã nghi thằng này, có điều phát hiện hơi chậm. mẹ nó chứ, nuôi lớn đến bằng này chưa được hưởng thụ gì thì hoa nó hái...
Quân giật mình,"Thằng này nham hiểm thật, hoá ra mình đã bị nó nghi ngờ theo dõi". Anh nhìn xung quanh,vài chục thùng dầu madút xếp chất đống gần khu nhà chứa củi. Anh thoáng nảy ra một ý, nhưng vẫn cắn răng theo dõi tiếp diễn biến.
Trong nhà, Khoa Bạc cúi sát mặt Thuỷ :
- Nhưng bây giờ tao sẽ làm cho mày tan nát...rồi tao sẽ cho cả hai đứa chúng mày hạnh phúc với nhau ở dưới thuỷ cung...
Quân thoáng rùng mình, rồi hốt hoảng khi thấy bàn tay đen đúa của lão dê già túm vào ngực Thuỷ ,"Soạt" áo rách bung và bộ ngực đầy đặn nõn nà của cô gái trẻ hiện ra...
Khoa Bạc há hốc mồm trong giây lát và hắn nhào tới. Thuỷ co chân đạp hắn ngã dúi và thét lên:
- Ông mà ép, tôi cắn lưỡi chết.
Lão dê già không nói gì, từ hố mắt sâu trũng của hắn hình như ánh lửa dâm đã bùng lên man dại hắn đứng dậy rồi tiếp tục lao vào...
- Hự!Hự! lão già văng ra sau hai cú đạp của cô gái đôi mươi đang gồng mình lên để bảo vệ trinh tiết.
- Đ. mẹ mày - lão rút súng nhằm Thuỷ nổ một phát.
- Thuỷ quằn người lên trong đám khói súng khét lẹt.
Quân không còn chần chừ được nữa,anh thò tay vào trong túi, cái bật lửa vẫn đó, anh trườn như một con rắn bị đuổi đến khu để dầu...
Một tiếng nổ , tiếng lửa réo ù ù trong gió đêm, một quầng lửa đỏ và khói đen bùng lên đổ xuống kho củi. Ngoài sân một tiếng kêu thất thanh :
- Cháy, bọn nó trả thù ông chủ ơi !...
Nhiều tiếng chân chạy về khu lửa cháy. Khoa bạc vội buông Thuỷ chạy ào ra.
Quân chạy vào phòng nhanh chóng giật dây trói, nói gấp :
- Em ,chạy thôi.
Quân xốc Thuỷ lên lưng, men theo những dãy dong dại ra đến gần cổng. Phía ngoài đường,đã ồn ào tiếng người kéo đến.
- Mở cổng chúng tôi đến cứu hoả !
- Đ.mẹ chúng bay đến mà hôi của chứ cứu gì ! - Lão già hằn học.
Mọi người phá cổng tràn vào, Quân và Thuỷ ngược dòng người lẻn ra đường chạy lẫn vào đêm .
Họ mò mẫm vào trong rừng. Một trận mưa ào xuống như trút.
Trong ánh chớp, Quân tìm thấy vết thương ngay trên bắp chân Thuỷ. Anh nhai vội nắm lá chó đẻ và xé áo băng cho cô. Họ đưa nhau vào vách đá tránh mưa. Thuỷ mỗi lúc như một yếu đi, Quân ôm chặt lấy cô nước mắt cay đắng tủi cực, căm giận hoà vào nhau cùng một lúc chảy xuống khuôn mặt tái xanh làm Thuỷ tỉnh dậy. Cô đưa bàn tay vuốt mái tóc đẫm nước của Quân thều thào :
- Em yêu anh lắm, nhưng...em chết ... Anh hãy sống cho em nữa...
- Không ! Quân gào lên- em không chết được- anh sẽ cứu em, chỉ một vết thương phần mềm thôi.
Thuỷ lại xỉu đi. Quân nghĩ "Thuỷ mệt do bị truy bức tinh thần và bị trói trên xe đi hàng trăm cây số, lại dầm nước mưa suốt đêm thế này Nhưng không thể trốn mãi được. Mình có thể bị Khoa Bạc giết trả thù, nhưng Thuỷ phải sống".
Mưa tạnh, những ngôi sao trốn mây đên bất ngờ lại nhao hết cả ra trên bầu trời. Gà rừng te te gáy.Trời tang tảng sáng. Quân xốc Thuỷ lên vai nhằm phía cửa rừng thẳng tiến. Anh vui như gặp được vàng khi nhìn thấy xa xa chiếc xe tải đang bò chập chạp như một con rùa...
Nhờ chiếc xe ấy đưa đến bệnh viện mà Thuỷ được cứu sống. Ba ngày trôi qua trong bình yên vết thương đã se miệng.Thuỷ nói :
- Anh ạ, chúng ta cứ đi báo công an rồi muốn ra sao thì ra.
- Mình chẳng có chứng cớ gì! anh lại không thể làm chứng cho em vả lại lão thiếu gì mưu mẹo không khéo mình lại bị tội vu khống. Cứ bình tĩnh đã em ạ!
- Chú em khôn đấy- Khoa Bạc đột ngột xuất hiện ,khiến cả hai gật nảy người nép vào nhau.
Vứt xuống một bó tiền hắn nheo mắt và hất hàm rít lên rất nhẹ nhưng nghe lạnh cả người :
- Tiền của mày đấy,hết nợ...nhưng tội phản bội,tội cướp gái của chủ thì phải chết không tha.
- Ông biến đi-Thuỷ gào lên giận dữ.
Quân im lặng ngồi che trước mặt Thuỷ nói ôn tồn :
- Ông hãy tha cho Thuỷ,tôi có cái trao đổi với ông.
- Đừng anh,em không đồng ý đâu - Thuỷ vội can.
- Thôi em - Quân nói khẽ với Thuỷ,và ngước nhìn Khoa Bạc:
- Bí mật về làm vàng giả từ đồng hoàn hảo. đảm bảo dễ làm theo phương thức thủ công.
Khoa Bạc,sững người. Hắn nhìn Quân chằm chặp, rồi rất nhanh cúi xuống ghé sát vào mặt Quân :
- Tao không tin những thằng như mày,nhưng trong hoàn cảnh này tao tin. Có điều đừng hy vọng trốn khỏi cái thị xã này. Tao cho chúng mày sống thêm một tháng, trong thời gian ấy tao thử nghiệm cái bí mật của mày xem đã.
Quân đưa cho hắn tờ giấy hướng dẫn. Hắn giật mình, liếc mắt nhìn Quân rồi lại chăm chú vào tờ giấy, khuôn mặt hắn giãn ra, đầu gật gật. Bỗng nhiên hắn cau mặt :
- Mày định chơi trò mèo dạy hổ chắc ? Con vật ở đây là con gì ?
- Tôi sẽ nói cho ông khi ông đưa chúng tôi đến bãi vàng chỗ bọn anh Trung ấy.
- Mày định nhờ lũ đặc công nhà quê ấy giúp chắc ? thôi được tao chấp thuận.
|
Mấy tháng xa nhau anh em mừng mừng tủi tủi. Quân giới thiệu Thuỷ với mọi người, anh thắt lòng nhìn các anh. Tất cả râu ria tóc tai như người rừng, da xanh bủng. Anh Trung nói :
- Cũng được một tý chút. Bọn anh định nửa tháng nữa thì rút,ở đây lâu nữa thì chết mất.
Quân nhìn ra bãi sông,những đống đất ùn lên như những tổ mối nham nhở. Nước lũ vẫn đổ về ùng ùng. Bãi vàng người vơi đi quá nửa. Quân báo cáo chuyện anh và Thuỷ cho mọi người nghe. Anh Trung kể :
- Suốt thời kỳ chú đi ở đây nổi lên cảnh bắn giết thường xuyên, công an làm không xuể. Tối ngủ phải thay nhau canh gác không thì bị trấn lột hết. Thôi cô chú ở lại đây rồi dần tính sau.
Quân và Thuỷ làm tạm một cái lán ,giữa một bãi đá đổ chồng cao như một cái hang. Anh Trung lấy dây sắn căng mái và quấn đầy xung quanh các hòn đá anh giải thích : "Thứ này để kỵ rắn,trong bãi đá đổ hay có rắn độc đi ăn đêm "
Quân và Thuỷ làm cấp dưỡng cho đội. Họ thường vào rừng lấy măng và nấm về nấu cơm . Một hôm đang đi trong rừng Thuỷ bỗng rú lên. Quân chạy vội lại, hốt hoảng hỏi :
- Gì thế em ?
Thuỷ mặt cắt không còn hạt máu giơ tay run run chỉ. Quân nhìn theo,anh rợn người. Ba bộ xương bị đất cát ,lá cây vùi nhưng vẫn còn từng phần trơ ra trong ánh nắng nhàn nhạt hiếm hoi giữa rừng hoang. Quân cầm tay Thuỷ đợi cô hết run rồi bảo :
- Có lẽ những người này bị cướp giết., mình đào thêm đất đắp lên cho họ.
Thuỷ gật đầu. Quân lầm rầm :
-Tôi không biết các anh là các chị là ai, tôi cũng chẳng biết cúng khấn gì, chúng tôi vô tình gặp cảnh này thì chỉ biết phụ thêm cho các anh các chị ít đất mà thôi chứ không có ý mạo phạm gì.
Khấn xong, Quân giơ chiếc thuổng phóng một nhát xuống gần bộ xương, "Chịch !" chiếc thuổng không xuống một ly. "Chắc là hòn đá"- Quân nghĩ và anh khẽ gạt lớp đất để cạy hòn đá ra. Quân bất ngờ vì đó là một cái vỏ hộp sữa. anh cầm lên, thấy nặng trịch, một đầu hộp gắn kín nhựa đường. Quân gọi :
- Em ơi lại đây.
Thuỷ sợ sệt tiến đến và ngạc nhiên nhìn chiếc hộp. Cô nói :
- Có thể là vàng ở bên trong, anh mở đi.
Quân cậy phần nắp gắn nhựa đường và cả hai ngẩn người ra... trong vùng ánh sáng âm u của rừng già, những hạt sa khoáng lấp lánh hiện ra.
Quân đưa Thuỷ chiếc hộp và đào bới thăm dò tiếp thì tìm thấy thêm hai khẩu súng lục.Anh vứt nó vào trong đống đất rồi tiếp tục công việc. Sau khi đắp xong mộ cho ba người, Quân bốc một ít vàng sa khoáng để đều xuống các mộ. Anh quay sang nói với Thuỷ :
- Những người này đều xấu số, mình không có hương khói giờ hãy gửi tạm họ ít vàng sau này trở lại cảm ơn vong hồn họ.
Đêm xuống, sương núi tràn ra các bãi đá. Thuỷ nhìn qua lỗ một hòn đá ngước lên bầu trời đầy sao. Cô tư lự hỏi :
- Anh nghĩ thế nào về chuyện hôm nay.
Quân nói :
- Theo anh, trong ba người ít nhất có một tên cướp, hắn phát hiện ra người có vàng nên truy đuổi rồi bắn nhau và cùng chết cả. Em có nghĩ thế không ?
Thuỷ gật đầu,tựa vào vai Quân :
- Buồn quá anh nhỉ ? nhưng thôi đừng nói chuyện đó nữa nhé.
Huhu hút... gió sông bắt đầu thổi qua lỗ đá. Nhìn qua cửa hang nhưng ngọn núi đen sẫm chụm vào nhau. Quân kéo Thuỷ lại ,ôm cô vào lòng. Thuỷ cười :
- Trước kia em chuẩn bị trong ý nghĩ rất kỹ về cái tuần trăng mật sau khi em lấy chồng ai ngờ tuần trăng mật của anh cho em lại là kiểu đặc biệt này.
- Thế em không yêu, không thích lấy anh ?- Quân lỏng vòng tay ôm, giận dỗi. Thuỷ lại cười hôn lên má anh, mặt vờ quắm lại:
- Ôm em chặt vào không em chạy mất đấy! Hơi tý đã dỗi ,đã nghe người ta nói hết đâu? ý là tuần trăng độc đáo và sung sướng tới mức em chẳng hình dung được.
- Người ta này! người ta này! Quân sung sướng hôn tới tấp lên khuôn mặt đang ngời lên niềm hạnh phúc.Anh nói hối hả các ý nghĩ chợt đến trong đầu :
- Anh lo cho em học xong,còn có mấy tháng nữa thôi.Mình về quê cưới nhau,anh đưa em đi tuần trăng mật ở hòn đảo thần tiên quê anh,biển trời xanh mênh mông và gió lộng. Rồi xin việc làm ăn.Em sinh cho anh một đống con...
- Hai đứa! -Thuỷ bịt miệng Quân - thế anh không cho em làm việc à?
Cả hai cười ngất. Ngoài trời trăng bắt đầu lăn qua dãy núi buông ánh rờ rỡ xuống lòng sông. Mặt nước bây giờ tung sóng như bờm ngựa bạc xoá đang bay trong gió lốc.
Hai tuần trôi qua,dân đào vàng đồn ầm lên rằng lão Khoa Bạc vớ được cái mỏ mà vàng sa khoáng nhiều ngang với cát. Dân buôn Hà Nội, Hải Phòng đổ xô đến tận bãi và mua luôn số vàng vừa được đãi từ trong các hố cát. Nghe tin này Thuỷ tháng thốt nói với Quân :
- Thôi chết rồi. Thế anh làm thế nào mà đồng lại hoá vàng ?
Quân thọc tay vào mái tóc gục đầu xuống :
- Chỉ có loại đồng làm tút đạn 12ly7 của Liên xô mới làm giả được. Đơn giản lám,cưa nhỏ thành mạt,cho vào cối trộn cát giã nhiều lần. Sau đó đem trộn với thức ăn cho vịt ăn rồi lấy phân nó đem đãi,làm bốn năm lần thế là xong. Dạ dày vịt vừa dày vừa nó một chất hoá học đặc biệt làm cho đồng mịn mặt sáng bóng.
Thuỷ nhớ ra hôm Quân ra điều kiện bảo vệ cô lão khoa bạc có hỏi "con vật đó là con gì". Cô vuốt tóc Quân rồi tựa người vào anh. Cả hai thấy lòng lo lắng bồn chồn. Quân nói ý nghĩ trong lòng :
- Mình phải tìm cách vượt khỏi Lai Châu. Anh sợ bọn mình không thọ được lâu. Lão già kia mà ngu ngốc tham lam thì sẽ làm giả mãi hắn đi đêm rồi sẽ gặp ma thôi,nhưng quan trọng là hắn giết bọn mình vừa để trả thù vừa để giữ bí mật kia lại.
Quân gặp anh Trung kể lại toàn bộ sự tình. Anh nói :
- Chú yên tâm anh sẽ có kế hoạch. Nhưng từ bây giờ cô chú phải cẩn thận phòng bị.
Ngày hôm ấy Quân mua gần hai chục chiếc can nhựa loại 20 lít. Anh cột chặt chúng lại với nhau và để ở sát mép nước nguỵ trang kín với mục đích sẽ sẵn sàng ôm đống can cùng Thuỷ lao thanửg ra sông. Thuỷ lấy nhiều cành củi xếp rải trên lối vào lán. Nhìn Thuỷ làm Quân cười :
- Em cẩn thận quá ,có khi mình lại tự doạ mình đó.
Thuỷ nghiêm túc :
- Anh không đủ hiểu lão già đâu em đang lo thắt ruột đây.
Và đêm lại đến. Họ ngồi bên nhau nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao băng vụt loé sáng rực rỡ rồi mất hút. Nền trời hình như tím lại một chút rồi chuyển dần sang đen thẫm. Thuỷ gối đầu lên cánh tay Quân. Một vùng hương hạnh phúc lan toả,Quân kéo sợi tóc của Thuỷ đưa lên miệng nhằn trên đầu răng tiếng lạo xạo êm ái phát ra. Anh nhìn kỹ khuôn mặt cô và cảm nhận hơi thở nóng ấm nồng nàn phả vào mặt, một đôi mắt rất sáng trong đêm thôi thúc...
Có tiếng nổ vang lên chát chúa. Cả hai cùng ngồi bật dậy ngay lập tức. Họ nghe rõ tiếng anh Trung :
- Chia ra bảo vệ chú Quân .
Thuỷ kéo Quân chạy ra khỏi lều,nhưng vừa bước ra ngoài họ sững lại. Một bóng đen gầy teo quần áo bà ba lật phật trong gió như bóng cô hồn đang chĩa súng vào họ. Khoa Bạc! họ đã không ngờ tới hắn đến sớm như vậy. Hắn vẩy khẩu súng :
- Con kia lui ra tao chưa muốn mày chết bây giờ.
Quân cúi xuống nhặt nhanh một khúc củi ném mạnh về phía hắn.
- Đoàng - tao cảnh cáo lần chót - Khoa Bạc quát lên.
- Ông là thằng hèn, phản bội lời hứa.Vì sao ông còn đến đây khi tôi đã cho ông bí mật ?- Quân hỏi như quát.
- Vì sao à ? Mày về thị xã mà xem, nhà ông đã bị bọn du côn Hải Phòng, Hà Nội cướp phá sạch kia kìa. Chính mày đã báo cho chúng nó biết bí mật.
Thuỷ cắt ngang :
- Ông tham thì thâm thôi, người buôn vàng họ có ngu đâu mà bị ông lừa mãi.
- Tao không lý lẽ với chúng mày,cái lý của tao là chúng mày phải chết - Hắn nói và tiến lại - Thuỷ bất ngờ đẩy Quân ngã xuống và nhào vào lão gìa, nói nhanh :
- Anh chạy đi !
- Không, đừng em - Quân vội kêu lên.
- Đoàng! Đoàng! hai phát súng liên tiếp nổ. Cùng lúc Quân ném mạnh hòn đá về phia hắn.
- Ối trời ơi ! hắn cúi xuống như cố dứt sợi dây loang lổ đang vướng vào chân rồi lảo đảo ngã vật xuống.
Quân nhào đến kéo Thuỷ dậy . Bọn anh Trung cũng vừa ập tới.
Quân bật đèn pin, vùng ngực Thuỷ máu trào ra như sối, hai tay xuôi xuống mất hết sinh lực, cô thều thào :
- Anh...về quê...giữ thân...hạnh...phúc...em... Rồi tắt thở.
- Nhìn lão già này- giọng ai đó cất lên.
Tất cả các đèn pin đều chiếu vào Khoa Bạc. Người hắn còng queo tím tái, khuôn mặt méo xệch hai tròng mắt trừng trừng trắng dã , bọt rãi sủi ra lẫn đầy đát cát. Bỗng từ chân hắn chiếc dây khoang vằn đen động cựa. Đó là con rắn cạp long, nó ngẩng đầu mổ vào ánh đèn pin rồi ngoằn ngoèo trườn vào hốc đá.
Quân vẫn ôm lấy xác Thuỷ gào lên trong đêm. Cô nằm trong vòng tay và cơn mưa nước mắt nóng hổi, nhưng người cô cứ lạnh đi,lạnh đi mãi...Anh đặt Thuỷ nằm bên cạnh phiến đá vuốt mắt cho cô. Khuôn mặt thuỷ hình như chợt sáng lên trong ánh sao rơi, một sợi tóc vẫn vươn dậy uốn mềm trong gió như cố trút hết cái thanh xuân còn lại vào trời. Dòng sông Đà thản nhiên cuộn chảy và tiếng sóng trầm hùng của nó dội lên hôm nay như khúc nhạc đưa hồn tử sỹ. Lòng Quân bỗng nhiên lạnh giá.
Anh Trung cúi xuống nhặt khẩu súng lục chĩa lên trời nghiến răng xiết cò. Ba tiếng nổ cuối cùng trong ổ đạn rơi tõm và lịm tắt trong tiếng sóng. Chỉ còn lại những người đào vàng của làng Gừng đứng nhấp nhô cúi đầu im lặng giữa đêm sông.
|
Hai mươi năm, bao nhiêu điều biến đổi nhưng Quân vẫn thấy khung cảnh bày ra đâu thương y hệt ngày nào...trong tiếng sóng ì ầm thốt nhiên Quân nghe thấy tiếng nhị trong veo và lời bố đang tức tưởi như nấc lên với khúc ca của người chinh phụ :
Ngàn dâu xanh ngắt một màu...
Lòng chàng ... ý thiếp ai sầu hơn ai
Cậu lái xe bước đến , quỳ xuống bên thủ trưởng của mình,hướng vào hòn đá, thành kính vái ba cái và thắp một nén hương. Cậu đau nhói nhìn những giọt nước mắt đóng quánh lại mấy chục năm của người đàn ông bốn nhăm tuổi nhỏ xuống giữa buổi chiều hoang tê tái trong tiếng sóng sông Đà gầm gào hung dữ.
- Hu hu hút !... Hòn đá bỗng hú lên khi gió sông tràn đến. Cậu chợt nhận thấy còn có một tiếng khóc khác vẫn văng vẳng đâu đây gửi trong hồn đá. "Tiếng đồng vọng của chị Thuỷ"- cậu ta nghĩ.
Nhìn chiếc thuyền nan trắng ôm đầy hoa hồng đỏ và nến lung linh trôi vào chiều sông hoang vắng và những ngọn khói hương mỏng manh tan biến trong hoàng hôn vàng vọt. Lần đầu tiên chàng thanh niên trẻ này hiểu được một điều : Tình yêu không thể ví là món hàng sa sỉ. Nó là cái gì đó trên cả thiêng liêng không dễ nhận ra, nó giống như viên ngọc long lanh ẩn khuất trong lòng đá. Chỉ có điều con người có đủ máu,nước mắt để làm nên cái chất đau khổ trong nó, có đủ giận hờn có đủ sóng lòng sóng mắt để làm nên cái chất thơ của nó. Và con người có đủ lòng tin để kết lên sự vững bền có đủ lửa tình để luyện cho nó mãi long lanh...?
Thành phố Hải Phòng 2008
- << Trang trước
- Trang sau