Lục bát gửi người dưng
VIẾT TRƯỚC CƠN DÔNG
Roi cày quất chớp đằng đông
Khoảng chừng gần sáng cơn dông về làng
Gió ngừng.Mây đụn ngổn ngang
Ruột đang có lửa,lửa càng cháy thêm
Em ngồi chải tóc trước thềm
Hương bồ kết thả vào đêm như bùa
Ngày xưa cưới gả bán mua
Bây giờ chả nhẽ em đùa tôi chăng
Bảo rằng đợi đúng ba giăng
Nhà anh đã quét nhện chăng ba lần
Ba mùa mưa đổ ngập sân
Ba năm đua đón lối gần đường xa
Đứng núi gần ngóng núi xa ?
Ba năm nuôi mộng thành ra mộng buồn
Giá như hoá được chuồn chuồn
Bay cho sát đất mưa luôn bây giờ
Mong manh ngày tháng đợi chờ
Nhỡ ra anh hoá tò vò thì sao
Mây đè trăng rụng xuống ao
Trời oi bức quá mưa rào đến nơi.
NGẬM NGÙI
Rước dâu qua ngõ nhà anh
Em như gầy nhỏ như xanh xao nhiều
Gió đem cây cải phiêu diêu
Rau răm đua tiễn tình yêu sang đò
Buồn trông lên tổ tò vò
Mà thương con nhện mắc tơ chính mình
Buồn trông lên mái ngói đình
Bao nhiêu viên ngói tơ tình phong rêu
Bao giờ cạn lửa lòng yêu
Bao giờ quên dải yếm điều một gang
Đò ơi sao vội quá giang !
Hình như còn ánh mắt nàng vời trông
Thuyền đi hồn bến rỗng không
Chiều rơi,trời đất mênh mông ráng vàng
Thì thùng trống giục hội làng
Mưa lưa thưa lạnh bẽ bàng lòng ai!
BÊN DẬU TẦM XUÂN
Tầm xuân bên dậu lại xanh
Mình anh ngắm với mình anh một mình
Mưa phùn dệt mảnh lưới tình
Em như ngọn gió vô hình trên cao.
Biếc xanh phủ kín làm rào
Tìm hoa có bị gai cào chẳng đau
Nhưng đừng chém mắt dao cau
Xin đừng thách một mớ trầu mà cay
Lời yêu ủ trái tim này
Lòng yêu thì đã chất đầy tình xuân
Sao còn dùng dắng bước chân
Rào thưa một tấc tưởng gần hoá xa
Bây giờ bưởi rụng hết hoa
Nắng hè thiêu đốt vườn cà còn đâu !
Đành lòng phải nhấm lá dâu
Tơ thì vàng óng mà đau lòng tằm
Trăng tròn chờ đến hôm rằm
Tình anh đợi đến trăm năm chẳng tròn
Ngày xưa... trông đến mỏi mòn
Xuân này lại ngậm bồ hòn ngóng hoa
QUA BẾN CŨ.
Vẫn là cái bến ấy thôi
Mà tôi thấy ruột gan tôi như cào
Vô tình cánh én cứ chao
Dòng trôi xanh biếc hoa đào cứ xuân
Hình như dùng dắng bước chân
Hình như hơi thở rất gần sau lưng
Hình như mây rụng lưng chừng
Mưa bay lất phất ngập ngừng... như ai
Giật mình tiếng gió thở dài
Mái chèo mòn vẹt vỗ hoài mặt sông
Ngày em pháo cưới rượu nồng
Thuyền tôi mất bến nên không bến về.
BÂY CHỪ
Bây chừ con sáo sang sông
Rau răm ở lại cải ngồng nơi mô
Nhện đi khỏi tổ tò vò
Rồi mùa toóc rã rơm khô...có về?
Cỏ may nở tím triền đê
Bây chừ rụng xuống câu thề ngày xưa
Hình như trời cũng bớt mưa
Ngày thì nhạt nắng đêm thừa một canh
Hình như cây cũng quên xanh
Bơ vơ song cửa trăng thanh hao gầy
Ai làm chớp rạch chân mây
Để mưa nước mắt rơi đầy lòng nhau.
BẤT CHỢT THỊ MÀU
Cửa thiền... bất chợt...thị Màu
Đong đưa cặp mắt dao cau liếc tình
Nõn nà đầy đặn nguyên trinh
Giống như quả chín phơi mình nắng trưa.
Nam mô! xin chớ có đùa
Làm ta khô khát giữa chùa vắng tanh
Nhưng kìa trong mỏng trong manh
Phập phồng búp nhú đầu cành ngóng mưa
Nam mô! xin chớ yểm bùa
Để ta hoá quả táo chua sân đình
Trên đầu vẫn biết thần linh
Nhưng đây chỉ có mỗi mình hai ta
Bừng bừng lửa đốt thịt da
Cồn cào sóng doạ trào ra khỏi lòng
Giá đây nhà của Phú Ông
Làm sao có chuyện gió đông hững hờ
Giá như ta hoá chàng Nô
Thì dù có cháy thành tro cũng làm
Ai xui từ dã lòng tham
Để ta phải đóng xác phàm thành băng ?
NGƯỜI ĐẸP XỨ MƠ
Thả hồn lạc giữa dòng Hương
Trôi theo nhịp phách, lòng vương vấn lòng
Người đâu môi thắm, má hồng
Lời ca ngọt vị hương đồng mang theo
Một vùng trời nước trong veo
Thuyền mê buông lái dừng chèo ngần ngơ
Sóng ơi đừng có hững hờ
Sông ơi đừng có lững lờ trôi xuôi
Gió ơi xin chớ ngừng nguôi
Kẻo không cháy ruột gan tôi bây giờ
Mong manh người đẹp xứ mơ
Mình em chín đỏ chiều thơ kinh thành