Người đàn bà không còn khóc được
Nước mắt cạn khô rồi
Nước mắt chan vào mưa, trôi mất
Nước mắt nắng đốt hóa hơi
Thấm vào cõi lòng chết khô thành sa mạc
Người đàn bà nhìn những chân hương
Lấm láp vùi trong tro tàn
Mà không sao khóc được.
Cả quãng tuổi đời ngà ngọc
Thuở mái tóc như mây, má chạm vào làn hơi anh đã đỏ
Thuở tình yêu con gái
Cơn gió trinh nguyên ngấu nghiến mảnh trời yêu
Rồi mỏi mòn chờ đợi...
Người đàn bà thần thờ nhìn tơ bay xanh mỏng manh
Ngọn khói kia chẳng lẽ là anh
Là cái cuối cùng cho em… mà anh để lại?
Ngọn khói thơm chẳng thế chỗ mùi khen khét đàn ông
Linh hồn thiêng liêng liệu có thay được con người xác thịt?
Chiến tranh như là luồng sét
Để anh bây giờ chỉ là ngọn khói bay
Chân hương cắm vào tro bụi
Để lại lòng em biền biệt một mùa ngâu
Phập phồng bong bóng vỡ...
Người đàn bà không còn khóc được
Đôi ngọc lưu ly không thay được đôi mắt
Bài tụng ca không thể làm anh thức dậy tự nấm mồ
Khói thơm tan lặng lẽ hư vô
Hoang hoải chông chênh giữa nắng mưa
Một trái tim trụi trần
thoi thóp.