Tiếng xưa
Vẫn biết mối tình đầu dễ tan như khói
Vẫn biết mối tình đầu như rượu
Nhấp môi vào là nghiêng ngả say
Qua bến cũ bỗng hoá thành mê muội
Nhìn nước qua cầu
Bợt trắng hai tay.
Hạt sương bay về cuối chân mây
hạt nước tan vào dòng chảy
Bây giờ trong giọt mưa trở lại
đem theo bầu trời xa xăm.
Gió quá đỗi mỏng manh
thời gian trôi biền biệt.
Sao gió trở về
cho anh không nắm được
Sao thời gian trở về
bằng ảo ảnh hư không?
Anh đi qua mua nguồn gió bể
chấp gì một chút sóng sông
nhưng sóng lòng
quất anh nghiêng ngả
và trái tim bật rễ
nằm sõng sượt trong âm thanh đổ vỡ
ắp đầy tiếng xưa...
Anh sững sờ nghe
thầm thĩ tiếng sông sâu, vó bè cót két
cánh chim hoang vỗ giữa trời mỏi mệt
Hoàng hôn
đang cập bến chiều.
(Tạp chí Hội Nhà văn Việt Nam 2011)