Ánh làng
Lâu đài của ta bây giờ sụp đổ tan tành
Loài dây ký sinh ta trồng đã ăn mòn cả cột kèo, gạch ngói
Đàn bò xua đuổi ta bằng cặp sừng và lừ đừ man dại
Khi ta đang vắt hồn trút tưới thảo nguyên xanh.
Sắc đẹp mớm vào lưỡi ta thứ bùa mê tẩm mật
Những cú đấm sau lưng bọc trong vỏ vô hình
Lũ tiền dứt tình bỏ đi như một phường bội bạc
Ta, cánh diều…
Dây đứt giữa từng không!
Và tia sáng đã cứu rỗi ta từ bên bờ vực chết
Ánh làng!
Ánh của miền thiêng, quê cha đất tổ
Nơi có một mái nhà thấm đầy hồn nắng vía mưa
Vẫn chung thủy đợi chờ từ trước khi ta sinh ra ở đó.
Nơi hạt thóc hiến vàng ròng tích từ trăm vỉa tầng gốc rễ
Mảnh võng ru đan bằng dây mơ rễ má, họ hàng
Nghĩa tình kết bởi miếng trầu với ánh nước chè xanh
Và kho báu bí ẩn diệu kỳ
Chỉ có làng quê ta sản sinh ra, truyền đời cất giữ.