Chân dung quê mẹ - Thơ: Nguyễn Đình Minh - Nhạc : Duy Thái

 

Lại gặp làng, khi hết biển mênh mông

Mái lá lặng thầm, tre đứng ngàn năm

Đồng nước mặn thân cò lặn lội

Cây lúa ven đê… mùa lũ nổi chìm…

 

Con đò chất đầy khoang bao nỗi bão giông

Phiêu dạt chảy trôi hạt phù sa châu thổ

Sông quặn mình dưới mưa vùi nắng cháy

Thành dáng quê trong gió chuyển… mây vần

 

Thương nhớ ngày cha vác súng rời làng

Đôi vai gầy gánh một thời lửa máu

Và mẹ đợi một đời…hóa đá

Lòng cháy âu lo… chân cứng đá mềm…

 

Dù nước mất bao phen nhưng chẳng mất làng 

Lời ru chở ngọt ngào hương lúa

Từ bùn nước, sen vươn trời thắm nở

Hạt gạo như sao rơi…sáng mặt giần sàng

 

Ơi chiếc nôi quê như kén tơ tằm

Vẫn chở che ta bằng lòng yêu thơm thảo

Neo mình trong đằm thương đẫm nhớ

Đi hết đất trời… chưa đi hết quê hương.

 

 

 

 

 

 

 

CHÂN DUNG QUÊ MẸ