Chiều Tam Bạc - Chùm trên Tạp chí Thơ

 

 

 

 

 

Nguyễn Đình Minh

Chiều Tam Bạc

Ta như lạc vào trong thâm sâu cổ kính

Những mảnh rêu phong ủ mưa nắng một thời

Chiều Tam Bạc sương vương bịn rịn

Chút hồn Hải Phòng muốn gửi lại mai sau ?

 

Mùi ngô nướng… ai mang quê vào phố

The lụa ôm mềm, cháy mắt những eo thon

Nghe rạo rực tiếng mầm cây đang cựa

Từ cuối trời

Em đến với trăng non.

 

Phố cổ của ta nơi nhà ta ở đó

Như một câu ca dao sót lại giữa đời thường…

                                        Hải Phòng xuân 2018

 

Nhớ thu

 

Hoa cúc say nắng vàng, nở thành đàn bươm bướm…

Trời xanh đóng cửa hè, vắt đến kiệt mây

Bờ ao, trúc bâng khuâng vươn ngọn

Chiều hanh hao rơi… theo tiếng vạc hao gầy.

 

Rưng rưng hồn rạ rơm, mênh mông đồng se gió

Mùi cốm tẩm thơm vi vút khúc sáo diều

Bếp đỏ lửa, mỏng manh xanh ngọn khói

Chầm chậm sân nhà… mẹ quét heo may!

 

Lóng lánh nước trăng em gội đầu bên ngõ

Sao thi nhau rơi trên ướt lá bờ rào

Bầy đom đóm lạc vào vùng hương sả

Cháy như mưa lửa rụng cầu ao.

 

Ta lững thững lạc vào miền nhớ

Giếng đình vẫn trong veo, đầy ăm ắp ca dao

Gặp lại dòng sông, gió mềm đang bẻ lái

Thuyền ai chở khói sương… xuôi dọc đêm dài?

 

Thả hồn giữa nhịp quê thong thả

Bồng bềnh trôi theo suối đàn bầu

Chạm cuống rốn của ta, xưa mẹ chôn, đã thành cây khế

Chợt nhớ chim phượng hoàng,

Giờ mày ở nơi đâu?

 

 

 

 

 

 

Đêm đầu hạ

 

Theo gió gọi, trôi vào đêm hạ

Lòng rưng rưng hương đồng

Đom đóm nở lung liêng từng chùm như hoa cải

Sáo diều vi vút… vắt qua sông?

 

Lững thững thuyền về cập mạn bến sương

Gối giấc giữa rì rầm lời ru sóng biếc

Lấm láp vẩy ngang trời tiếng vạc

Chùa Phật ngóng hư vô, vời vợi mắt đèn!

 

Tung mình vào khuya, cá ngậm một tiếng chuông

Sao chín như được mùa rụng đầy mặt nước

Ngư ông thả thành mây chùm lơ mơ khói thuốc

Nâng bát sành, uống cạn một vầng trăng.

 

Ta đem hồn giặt giũ giữa đêm trong

Ngực áo bỗng ngẩn ngơ nỗi niềm hương lá sả

Mùi tình cũ vẫn ẩn trong thương nhớ?

Đóm đóm gọi nhau, giúp lửa soi tìm…

 

 

 

 

 

 Một thoáng Hội An

 

Mặt trời Hội An dùng dằng không muốn tắt

Cho anh kịp theo em vớt ráng tím Thu Bồn

Biển cởi gió ngược về, nâng Cầu Chùa cong vắt

Nón ai thả một vành trăng?

 

Men theo dấu hoa văn phủ rì rầm mặt gỗ

Chạm câu lý mênh mang run rẩy nỗi mưa nguồn

Chỉ một phút xao lòng hóa thành người nhẹ dạ

Em với rượu Hồng Đào… dâng sóng quất ngả nghiêng?

 

Vội lẩn giữa bóng chiều, trầm tư cùng phố cổ

Theo con mắt vạn ngôi nhà ngơ ngẩn ngóng hư vô

Tóc thề lại buông hương nhằm tim anh bỏ lửa

Châm những đường cong the lụa cháy thầm thì.

 

Tình tứ thả bao nhiêu là… lúng liếng

Để anh chết chìm giữa giếng ngọc trong veo

Sao em cứ mỏng manh, thơm mùi mây trắng

Cho gió dính thôi miên mắc cạn ở ven trời!

 

Chút bèo nước bồng bềnh chảy qua ngày muối mặn

Hội An ơi đừng đỏ thắm đèn lồng

Anh chỉ là con thuyền, có một đêm gối bến

Để mang về nỗi sóng cuộn lòng sông.