Chùm thơ tháng 10.

Nguyễn Đình Minh

Giữa Chiều sen

Báo Người Hà Nội  tuần 1/10.2014

Chuyển vận những tươi thơm vào đầu búp
Sen viết thơ lên trời xanh
Hồn theo gió phóng túng không gian
Và cánh nở mênh mông miền ánh sáng 
 
Nước thấu trong, ôm lung liêng sắc thắm
Quyện mây bay qua lòng như lụa trắng
Hương vô thức hay ý thức mà tẩm thơm bát ngát đồng
Báo ong mật đã đến mùa chở phấn
Truyền long lanh vào trầm bổng tiéng chim  
Lay thức bùn đen
Đáo bỉ ngạn* bỏ lại miền sâm hận
Chuyển vận màu nuôi sinh sôi bất tận …
 
Lạc giữa vùng thanh khiết chiều sen
Thảng thốt nhìn bàn tay nắm thành quả đấm
Khép kín những thật hư  mê sảng
Phiêu dạt trôi trong cõi vô thường
Gông khoá những căm giận, yêu tin
Đến cuối chiều lại xuôi tay buông bỏ
Chút tàn lụi, vùi trong nấm mộ
Cô đơn cũ kỹ nát nhàu
 
Có gì đó giống nhau
Và có gì đó rất khác nhau
Giữa bàn tay người và bông sen nở?
Rưng rưng thời gian chồng lên nhau đọng thành bùn cổ
Hương sen xuyên qua dệt sáng mắt ta nhìn.

-----

* Sang bờ giác ngộ (Theo quan niệm nhà Phật)

 

Câu thơ gặp cuối vườn trăng

Tạp chí Cửa Biển Hải Phòng tháng 10/2014

Những câu thơ thả lòng nhấm nháp hoàng hôn
Chai rượu ngoại của đại gia chêm vào 
Thành nhạt thếch
Hương hoa có thể nào chấm tương ớt?
Chiều vấy tanh hơi thở của đồng tiền.
 
Hạt thơ ai gieo trên mặt ngai vàng
Giữa những khối bê tông trộn nụ cười nhòe mỡ?
Nhồi đến bội thực đạn bom vào câu thơ,
Câu thơ không nổ!
Trơ trẽn làm duyên
Trong vành váy nữ hoàng. 
 
Những bài thơ xếp ngay ngắn trong hòm
Lật tấm thiên lên,
Thấy rạc rời xác chữ -
- miền ôn dịch làm mặt trời thối rữa
Còn linh hồn đang lạc phía…
Chiều buông.
 
Nơi cuối vườn, xanh tái vạt trăng suông
Dốc ánh dịu êm lặng thầm xoa vết đau,
Băng bó nỗi bi thương hồn cỏ
Hóa một câu thơ nhân sinh giản đơn như chân lý
Buốt xót và lung linh
Giữa cõi vô thường.