Chùm trên Tạp chí Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh

nv1

 

 

 

 

15.8.2013-22:45

Nghĩ bên Đá không đầu

Vệt lông ngỗng như những lá cờ tang
cắm bi kịch xuống lòng Đại Việt
bao nhiêu người mê muội mảnh đời thường
trong đó có em,
để Cổ Loa Thành vùi trong đổ nát
máu chảy nghìn năm dải đất Tiên Rồng?

Tình yêu mỏng manh như là lá
trước lửa chiến tranh và mặt nạ cuộc đời
khi tổ quốc tựa lưng vào Lẫy Nỏ
sao lại ngây thơ dâng hiến cho người?

nhân dân thương em cho em thành ngọc
nhưng nhà đã tan, hoá ngọc có ích gì
ngọc chẳng sáng trong đêm mất nước
giếng cổ u trầm một chấm sao khuya.

Lòng dân tộc khoan dung vớt em về từ biển
iu ấp chở che trong truyền thuyết nhân từ
nhưng hồn đá từng ngày vẫn rỉ ra giọt đắng
đất còn rung tiếng vó ngựa Triệu Đà…

Chẳng cha nào chém con dù con lầm lỡ
dằn lòng gươm chớp sáng dưới trời
em hoá đá không đầu vì trái tim đập lệch
tội chẳng mình em,
sao chỉ chém một người?

Đền Cổ Loa, tháng giêng 2013

Mắt cỏ

Kinh Phật dạy hãy nhổ cỏ hoang đi để trồng hoa
nhưng cỏ cứ xanh trên núi cao như thách thức
cỏ rợn ngợp sinh sôi trong lòng biển biếc
cỏ che mặt đất, thi sắc với trời.

Sách xếp trong đường hầm Vatican dài 93 km
cũng chỉ khuyên hai chữ: yêu người
từ cái ngày Chúa sinh ra và vì người mà chết
hơn 2000 năm chưa từ điển nào định nghĩa nổi từ: yêu!
và từ lúc Phật hóa độ bên gốc bồ đề
cõi thế vẫn ít hoa… mà mênh mông cỏ.

Đại dương tanh máu tranh mồi của những con cá lớn
Jerusalem, thánh địa chuyển rung trong tiếng nổ vô hồi
mặt nhân gian nát nhàu
bởi trong mỗi mái nhà cũng chao nghiêng chiến trận.

Trong vườn địa đàng xưa tràn đầy tình yêu và ánh sáng
con người vẽ thành đêm
và ươm cỏ giữa lòng mình.
 
 
Câu chuyện hoa sen

Mẹ ơi hương thơm của hoa sen và lòng mẹ
các nhà thơ đã kịp viết rồi
vua đưa hoa về giếng ngọc
thành truyền thuyết một thời
nhưng con không hiểu
trong giếng ngọc hoa sen liệu có còn thơm không?

Sáng nay
lời rao đưa hoa sen trôi nổi bên đường
oằn nặng vai gầy bạc muối
ánh mắt  vùi trong khăn
héo úa
lửa hè đổ xuống chói chang…

Con nhớ về một vùng sen
thuyền chở hương trôi trên đầm nước
đêm đẫm ánh trăng
ngày rực rỡ mặt trời
câu chuyện xa xôi
như  từ kiếp trước.

Đến Ninh Kiều nghe lý thương nhau

Sao vỡ vụn cháy trên dòng sông tím
gió run lên khắc khoải sợi tơ đàn
da diết, điệu lý thương tìm bạn
giữa muôn trùng vời vợi Hậu Giang

Bao đầy vơi gửi vào trong lời hát
ngàn sợi tơ tình  vương vấn phía chân mây
khao khát, nhớ thương... thấm đầy khuya bát ngát
tiếng vỗ sóng lòng, day dứt sóng sông sâu.

Con sáo bay đi ngang trời không in bóng
biệt tăm con cá lội lòng sâu
điệu lý giăng muôn ngàn mắt lưới
người kéo vớt lên …lấp lánh những nốt sầu.

Đàn cạn tiếng nhưng dư âm chẳng cạn
hun đốt tâm can, dạ xót như bào
thương thế trái tim yêu nơi cuộc đời hữu hạn
vật vã xẻ mình đau đớn thế này sao!

Ta như một con thuyền độc mộc
chìm giữa lý thương đêm gối bến Ninh Kiều
ôm một nửa vầng trăng thao thức
ai ở cuối trời có cầm nửa trăng rơi?

Trên Vạn Lý trường Thành

U uẩn núi đồi, vần vũ mây bay
uất nghẹn tiếng thở than vọng từ viễn cổ
triệu cô hồn ngàn năm ngóng về xứ sở
suối lệ nàng Mạnh Khương xói buốt ải sa trường…

Đã từng cháy nơi đây những mặt trời con
lửa vương bá tự thiêu mình thành tro tàn quá khứ
trong mê muội, tưởng quyền năng là bất tử
và tàn bạo cuồng ngông xoay chuyển cả lẽ trời!
lấy xương trắng của muôn dân để dựng tượng đài
dùng kiếm máu tự tô hồng lịch sử
trước công lý nhân gian có thể nào tráo trở?
vạn lý…
dưới trời xanh,
như một chuỗi mộ dài.

Thăm thẳm hoang vu nỗi gió chẳng nguôi ngoai
miền chiến địa bời bời lòng đá sỏi
trăng như vành tang tái tê nhức nhối
trên bức thành xây… lạnh thấu kiếp bao người.

nv2

NGUYỄN ĐÌNH MINH