Chuyện “ấy” đêm tân hôn.
Cơ quan văn hóa, kết hợp với đoàn thanh niên của một huyện nọ, xây dựng một chương trình hoạt động văn hóa mục tiêu là chủ đề văn hóa cưới. Đối tượng tham dự là các cặp vừa cưới vẫn trong tuần trăng mật và các cặp sắp cưới. Để chương trình giao lưu đỡ nhàm chán, ban tổ chức quyết định bắt chước Đài truyền hình làm một nội dung “Chiếc mẹt kỳ diệu”, nghe rất bản sắc làng quê.
Nội dung và tiến trình tuân thủ như nguyên tắc của “Chiếc nón kỳ diệu”, nhưng hóa ra sôi nổi quá vì anh chàng Mc làm “Lại Văn Sâm” gia công, nghĩ ra nhiều câu hỏi ác búa. Cuối cùng rồi cũng đến hồi kết. Một đôi vừa cưới nhau giành được kết quả thi vòng cuối. Phần đoán ô chữ cuối có 7 chữ cái và câu hỏi mà Lại Văn Sâm gia công đặt ra là:
- Hãy cho biết việc làm đầu tiên của các cặp đôi trong đêm tân hôn là gì ?.
Quả là một câu hỏi hắc búa, nhưng may thay luật chơi cho phép được đoán trước 3 chữ cái. Hai anh chị thảo luận nhất trí đưa ra 3 chữ: Đ, I, T, vì 4 chữ còn lại y như dự đoán của họ là vừa khớp.
Mc xướng to : Chữ Đ có một chữ Đ; chữ I có một chữ I và chữ T cũng có một chữ T. Bây giờ là 60 giây suy nghĩ cho anh chị đọc cả cụm từ.... Bắt đầu.!
Mọi người nghiêng ngả cười, nhưng tiếng đồng hồ tích tắc đã khởi động. Khi tiếng dếm thứ 60 vang lên, Mc hỏi:
- Anh chị đã nghĩ ra chưa, xin mời đọc!
Cô gái (đỏ bứng mặt) nói :
- Anh ơi chuyện ấy, ai mà chả biết, đọc làm gì chúng em xấu hổ lắm.
- Nếu không đọc, anh chị thua cuộc.
- Thôi thua cũng được, đọc thì hóa ra chúng tôi là người thiếu văn hóa sao.
Chàng "Lại Văn Sâm" thông báo: như vậy cặp đôi này đã thua cuộc; ở dưới có ai dám đọc không?
Tất cả im lặng.
Lúc ấy Mc mới lệnh cho thư ký lật các chữ cái. Mọi người chưng hửng và ngớ ra đó là 2 từ ghép từ 7 chữ cái : ĐẾM TIỀN.
Tên em xấu lắm
Trong một tiết học ngoài giờ lên lớp, cô giáo cao hứng lấy chủ đề ý nghĩa của những cái tên mà cha mẹ đặt cho con. Theo cô, những cái tên ấy nó ám ảnh số phận của con người suốt đời. Cô lấy hàng loạt ví dụ, tên là Chi thì nghèo đói bởi suốt đời phải chi chẳng có thu gì. Tên là Thắng, thì lúc nào cũng thắng lợi, tên là Hà thì tính rất mềm mại bởi Hà là dòng sông uốn lượn và mát mẻ... học sinh nghe rất hứng thú và nhao nhao hỏi:
- Thưa cô em tên là Lan Anh thì sao?
- Ồ, em rất thông minh và quý phái. đấy em đứng đầu lớp và mặc váy đẹp đúng mốt chứ nếu tên là Rơm rạ thì chắc là đồ nhà quê rồi.
Bé Lan Anh phục lắm ngồi xuống. Lại một bé khác giơ tay:
- Thưa cô tên em là Lan Hương thì sao ạ?
- Ô, cần gì hỏi nữa em, đấy là hương thơm của loài hoa lan quyến rũ. Sau này em sẽ xinh đẹp và quyến rũ rất nhiều chàng trai.
Cứ như vậy cả lớp ào lên hỏi và cô giải đáp hết, bọn trẻ hí hửng lắm. Riêng có một học trò từ đầu im lặng không hỏi. Cô đến gần dịu dàng:
- Còn em sao không hỏi, mạnh dạn nói đi cô sẽ giúp.
- Dạ thưa (Cậu ấp úng) tên em xấu lắm ạ.
- Xấu cũng có ý nghĩa, cứ nói đi em.
- Dạ thôi ạ, với lại cô biết tỏng tên em rồi còn gì!
Cô giáo thực sự ngỡ ngàng, quả thật cô chưa biết cậu bé bao giờ, nên cố gặng:
- Cô chưa biết thật mà.
- Em là cái thỏi dài dài ngày nào cô chả cầm mâm mê đấy thôi.
Cô giáo phì cười và đoán đây chắc là cậu học trò mới chuyển từ nhà quê ra nên mới có cái tên lạ như vậy. Cô mường tượng ra cái mà mình hay mân mê, khoái cảm và đỏ mặt lên. Sau đó là cơn tức giận ập đến, cô giơ thẳng cánh tát vào mặt cậu bé.
- Em hỗn thế à? dám vô lễ với cô thế à...
Cả lớp xanh mắt, còn cậu bé phụng phịu :
- Em có dám hỗn đâu, đúng tên em là thế mà, tên em là Nguyễn Văn Phấn.
ư