Thu mua nông sản phụ
Huyện triệu tập các chủ tịch xã lên để nghe cán bộ cấp tỉnh triển khai nhiệm vụ tối quan trọng. Đại biểu đầy nghịt hội trường nín thở chờ đợi. Sau khi giới thiệu, ông cán bộ tỉnh lên bục phát biểu. Ông nói:
Tình hình bây giờ rất căng thẳng, chúng ta cần tổ chức thu mua “lông sản phụ” để làm nhiệm vụ quốc tế. Và do là nhiệm vụ quốc tế nên tất cả các cán bộ phải gương mẫu thu mua trước, sau đó vận động toàn dân. Huyện ta cố gắng đạt sản lượng trăm tấn tập trung tại đây.
Các chủ tịch xã chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, vì sao cái món lông sản phụ lại có thể làm nhiệm vụ quốc tế nhỉ. Có ông đoán, ở nước nào đó chơi với nước ta có chiến tranh, nên dùng lông sản phụ để cầm máu. Nghe nói món này rất kỵ máu. Có ông lại bảo có khi lấy để làm râu cho lực lượng tình báo, bởi món ấy thường ngắn lại loăn xoăn đỡ phải gia công…
Bàn tán linh tinh, cãi vã chí chóe, nhưng rồi cuối cùng cái nhớ ra vẫn phải nhớ, là chỉ tiêu trăm tấn lông? Huyện có 50 xã, vị chi mỗi xã phải 2 tấn lấy đâu ra lắm vậy, hai tấn ước chừng phải 1 ô tô chở đầy ắp.
Ông chủ tịch xã nọ sau khi triển khai tới các thôn, về nhà lo sợ phần đóng góp của mình không thành. Ông cứ quanh quẩn mãi bên vợ, bà xã sốt ruột quát lên: có gì ông nói thẳng ra cứ ấp úng như gà mắc tóc thế.
Ông xã giận chân đánh thịch xuống đất than: mắc tóc đã sướng, đây lại mắc món lông sản phụ mới chết.
Bà vợ chu chéo: - Ối giời ơi, ông mắc vào lông con nào rồi hả ông, sao còn dám nói thẳng vào mặt vợ thế? Con nào, nó ở đâu? Khai ngay?
- Khổ quá, trên bảo mỗi xã phải nộp 2 tấn lông sản phụ, giờ mọi người phải nộp nghĩa vụ. Nhà ta cũng phải nộp, tôi đang định bảo mình đây. Là Chủ tịch xã, không có vài lạng mà nộp thì nó cách chức.
Bà xã hiểu ra, rất thương chồng, đi vào buồng. Một lát sau, đi ra đưa 1 gói giấy nhỏ và bảo: “Đấy, ông cầm đi mà nộp. Đúng là các quan trên bị điên”.
- Ôi giời ơi – ông xã kêu toáng lên, thế này chưa nổi nửa gram, làm sao được một lạng.
- Không lấy thì đưa đây, tôi vứt mẹ nó đi, đồ dở hơi, nghĩ lông người ta mọc dày như lông khỉ chắc.
Ông xã vội ghì chặt gói giấy chạy thẳng ra địa điểm thu mua.
Ngày nộp sản phẩm đến. Thay vì cảnh từng đoàn ô tô chở sản phẩm đến nộp, các chủ tịch xã chỉ đi xe đạp. Mỗi ông cầm 1 cái bọc. Thấy vậy, chủ tịch huyện trợn mắt quát lên:
- Sản phẩm của các ông đâu? Hôm nay là hạn cuối, nếu không đủ số lượng,huyện ta mất mẹ nó danh hiệu thi đua. Các ông chết với tôi.
Một chủ tịch xã mạnh dạn nói:
- Dạ thưa anh, cái món đó khó thu mua lắm! Huyện mình chỉ có 50 vạn dân, đàn bà một nửa là 25 vạn, kể cả trẻ con mầm non, chúng em lấy đâu ra 100 tấn lông? Bởi mỗi người phải có tới 4kg mới đủ, trong khi cái món ấy chỉ bằng cái lá mít. Anh nghĩ nó mọc như rừng chắc? Em phải dỗ ngọt mấy đêm kèm theo làm “tăng năng suất” con vợ em nó mới cho cạo đấy. Hì! Hì!...
Chủ tịch huyện hiểu ra, há hốc mồm, đập bàn cái rầm, kêu:
-Thôi chết tôi rồi, cái thằng cán bộ tỉnh nói ngọng, thành ra thế này. Nó bảo các ông thu “Nông sản phụ” chứ không phải “lông”! Nghĩa là các loại lương thực ngoài lúa, như ngô khoai sắn, hiểu chưa? Giờ thì chỉ có vài túm lông L… thế này thì mất mẹ nó danh hiệu thi đua thật rồi.