Trước đá Vị Xuyên - chùm thơ trên Tạp chí VNQĐ số 825 - cuối tháng 7/2015

 

Trước Đá Vị Xuyên

 

Tháng bảy trở về Vị Xuyên

Cỏ cây đã băng vết thương xưa phủ xanh muôn ngàn hố pháo

Nhưng tiếng sấm vẫn rung trong ngực đá

vang đanh như một lời nguyền.

 

Có thể trên đời tất cả đá vô tri, trừ đá Vị Xuyên

Đá nâng bước quân đi, đá kề vai lính

Cùng trái tim người khắc lời thề vào báng súng

Căng ngực chắn che bão lửa điên cuồng.

 

Đất nước những ngày đạn réo dọc đường biên

Những Vọng Phu vừa bồng con vừa chặn giặc

Đất nước một thời súng rền Ải Bắc

Dâng máu giữ đất trời, người hoá đá Chinh Phu.

 

Mỗi viên đá một tế bào nguyên gốc tự ngàn xưa

Kết bình độ không gian, tạo trường thành cột mốc

Thế đá dựng dưới trời như những binh đoàn thép

Sừng sững giữa bao phen trận mạc rẻo đất này.

 

Vị Xuyên trầm tư trong tháng bảy mưa rơi

Mưa như vắt lòng ra mà dội xối

Giữa lèn đá, nén hương nghiêng trải khói

Bắc cầu thơm vào điệp trùng mây.

 

Đồng đội tôi vẫn quần tụ nơi đây

Những chiến binh hoá thân vào thiên nhiên và lịch sử

Trong dáng đá chập chùng đứng canh chiều biên ải

Xin chớ vô tình gọi đá vô danh.

 

 

 

Vẫn ngời ngời bóng mẹ

 

Chiều nối chiều mẹ thắp nhang thơm

lòng theo khói mỏng manh tìm về miền vô định

dẫu chiến trường đã vùi sâu tiếng súng

lũ trẻ ở nơi đâu sao chúng chưa về?

 

Ngoài song rụng dần ngàn mảnh trăng khuya

mẹ vẫn gói nhớ thương gửi lời ru vào đêm vắng

đắp giấc nồng say cho các con

bây giờ đã thành cát lạnh,

những chấm lân tinh, thao thức giữa sương rừng.

 

Mũi kim cô đơn vẫn xuyên thấu qua lòng

vẫn xói buốt những mùa ngâu nước mắt

chỉ có trời xanh sẻ chia điều trái tim mẹ đập

đã thương yêu rồi

bỗng thành núi, thành sông.

 

Đất nước rộng dài, đất nước mênh mông

không có mẹ bỗng hình như hẹp lại

ngày đổ nắng, đêm dội mưa

giữa không gian đa chiều rung tiếng nổ

mẹ như cây lúa trời bền bỉ sinh bông.

 

Rồi vãn mùa, đồng vắng rỗng không

thân rạ trở về ấp iu mái rạ

xác rơm khô đốt đượm nồng bếp lửa

tổ quốc còn những buổi chiều

nghe gió gọi cơm thơm.

 

Đã có đá Vọng Phu nào cắt ruột hiến dâng con

chân đất, lưng còng gánh ngàn cơn bão thổi?

và năm tháng dẫu chuyển vần

vẫn ngời ngời bóng mẹ

hồn cốt bồ đề trong dáng lúa ngàn năm.