Bẽ bàng giữa một tầng cao

 

Cả máy bay ngủ mơ trên cánh đồng mây

Không gian trắng nguyên sơ một màu bông nõn

Bàng hoàng trước khoảng không lặng im trống rỗng

Lòng bỗng thèm nghe tiếng của con người.

 

Rợn ngợp nỗi cô đơn bị vứt khỏi địa cầu

Đến tia nắng bị mây nuốt vào cũng biến màu hoang nhạt

Trời xanh ta uống thỏa thuê từng giờ trên mặt đất

Bây giờ tuột qua tầm tay…

 

Những ngôi sao chớp hoài muôn ánh đơn côi

Lang thang dạt trôi về viễn xứ

Chẳng sáng thơm như gạo quê vun bởi bàn tay mẹ

Trên mặt giần sàng náo nức tiếng reo.

 

Một thoáng u mê cứ ngỡ ở trên người

Tưởng có thiên đàng chỉ cần dời mặt đất

Chiếc ghế sắt bọc da mềm ghìm người thít buộc

Ta là gì trong vô cảm chín tầng mây?

 

Sống đến bạc đầu chưa đi hết thơ ngây

Để bẽ bàng giữa một tầng cao dở trời dở đất

Trở về nhà thôi!

Dẫu nơi ấy là xứ bùn quê, nắng trồi mưa sụt

Ta vẫn được là ta, mang thân phận con người.