Chùm thơ 20.11: Nghĩ dưới mái trường xưa

 

Nghĩ dưới mái trường xưa

 
Nhờ ủ ngấm men, gạo vắt mình thành rượu
Lá bởi uống nắng trời mà xanh
Và hạt nước nhỏ nhoi rụng xuống dòng sông chảy
Bỗng một ngày nhập biển, hóa mênh mông
 
Trong thành quách hư danh, hồn ta biến dạng
Gạch đá vô tri ngoảnh mặt với câu thơ
Quên lời giải của thày:
Chia niềm vui, cộng tình yêu và tích thiện
Diệt cỏ hoang bằng những phép tính trừ.
 
Ta chăm nuôi đời ta bằng thức ăn vị kỷ
Nên hóa thành loài chim di trú theo mùa
Nhìn đồng cỏ xanh tươi, quên rạ rơm tổ cũ
Giữa đại ngàn …tim xóa bóng vườn xưa.
 
Trên cánh đồng thời gian nóng nắng, lạnh mưa
Thầm lặng, thày ta…
Chiết cuộc đời của mình để gieo lòng nhân hậu
Gom những hạt nắng vàng
Mà bầy chim thiên di bỏ lại
Sưởi những cánh buồm khao khát sóng trùng khơi.

 

Con soi mình vào thày

 
Trước mặt thày, bỗng trở lại thuở trẻ con
Chúng tôi, những tướng lĩnh, nhà thơ và chính khách
Căn nhà nhỏ năm nào, giờ không còn khoảng cách
Bỏ cả ở bên ngoài
Những hàm cấp, hư danh…
 
Như những hạt lúa củ khoai thành những cánh chim
Từ bàn tay thày, chúng con bay vào khát vọng,
Chạm mặt phong ba cõi vô thường nóng lạnh
Kẻ ngã ngựa giữa đường, người mưu sự hanh thông…
 
Trong nhịp tim vẫn đổ tiếng trống trường
Nhớ tuổi học trò
Mơ ước như mây trôi, lớp xưa, bạn cũ
Trang giáo án thấm hồn thày hóa mênh mông biển cả
Ngàn đêm ngọn đèn dầu sáng lửa hải đăng.
 
Lời của thày, suốt hành trình con khắc cốt ghi tâm
Nhưng ánh kim tiền, mùi phấn son khỏa thân cám dỗ
Tham vọng kết kén ở trong đầu, nở thành độc tố
Nên quá nửa đời người, bước vẫn chông chênh.
 
Tưởng cao lớn rộng dài, hóa nhỏ bé mỏng manh
Trước bức tượng đài thuần lòng yêu thanh khiết
Ngạo nghễ với tháng năm sóng vùi, bão giật
Với mảnh đời thường chật hẹp những bon chen.
 
Lấy của đời ít, trả cho đời nhiều hơn
Như dòng sông phải đắp bồi khi tự làm xói lở
Con soi mình vào thày,
Nghe bao tiếng từ thẳm sâu vụn vỡ
Hiểu đích thành Người chưa hết gian nan?