Gió hú cổng trời
Thêm một lần ướm áo dài, rồi cất vào hòm gỗ
Chưa kịp thấm hơi người, chiếc áo vẫn… ngày xưa
Gió thở ngoài kia sườn sượt rừng già
Hương quế lẻ loi thơm, làm não chiều biên ải.
Nơi mưa rơi ở dưới chân, nhưng nắng trong trái tim vẫn ủ
Thắc thỏm từng giây ngóng bước trẻ đến trường
Mặt trời rụng,
Chỉ còn cô, trăng sao,và hoang vu ở lại
Lớp học bám vào sườn đêm chênh vênh.
Lần lượt rủ nhau đi vóc dáng một thời xuân
Nỗi thương đất, thương người níu lòng ở lại
Mùi đàn ông, đôi lần thoảng qua thành khoảng không tê dại
Trái tim cô hóa quả Pao,
Bay lạc giữa mây ngàn.
Bao lứa học trò đều yêu quý như con
Nhưng đứa con của riêng mình
Dẫu vãn nửa đời người cô vẫn chưa có được
Ngọn đèn đơn côi như cháy bằng nước mắt
Trang sách mở vào khuya…
Rưng rưng gió hú cổng trời.
Lai Châu, 2010