Hạt lúa

Chẳng rõ tự bao giờ đến đất này mà sinh nở

Nhưng lúa vun thành làng từ thuở Hùng Vương?

Ngày xa lắc, vua theo trâu xuống đồng cày ruộng

Hạt thóc bay về sân, to như một con thuyền*…

 

Truyền thuyết thì thơ, nhưng đời thì cay cực

Kẻ làm ruộng vẫn trần lưng, lấm đất ở dưới trời

Cây lúa uống mồ hôi mà sinh ra ngọc thực

Gạo kết trắng tinh khôi từ nóng lạnh cõi người.

 

Không có bảy nong cơm, thì làm gì có Gióng

Lang Liêu được ngai vàng bởi vuông bánh chưng xanh

Đất nước dẫu thăng trầm, chưa khi nào rời vai đôi bồ lúa

Niềm vui mỗi mái nhà,

Quyện hơi ấm… cơm thơm.

 

Thời mở cửa, gió lành tràn về cùng nhiều cơn gió độc

Siêu bão xô rung nền văn minh lúa nước nghìn năm

Tiếng chim gáy vẫn long lanh

Bón bờ xôi ruộng mật

Báo hương mùa châu thổ chín bình yên.

 

Và ta hiểu vì sao, đất mình dù nắng táp, mưa vùi, giặc giã

Hạt thóc hóa ngọc thiêng lung linh trong hương khói Đền Hùng

Mang hình mắt con người hướng về nguồn cội

Giữ nếp làng, nuôi mùa lúa lên xanh…

 

  • Theo truyền thuyết hạt lúa thần và thực tế tại Đền Thượng treo hạt lúa thờ

 đục bằng gỗ to như chiếc thuyền câu.