Người đàn bà không còn khóc được - NĐM

(Báo Người Hà Nội số chuyên đề cuối tháng 12 năm 2014)

 

Nước mắt cạn khô rồi

Nước mắt chan vào mưa, trôi mất

Nước mắt nắng đốt hóa hơi

Thấm vào cõi lòng chết khô thành sa mạc

Người đàn bà nhìn những chân hương

Lấm láp vùi trong tro tàn

Mà không sao khóc được.

 

Cả quãng tuổi đời ngà ngọc

Thuở mái tóc như mây, má chạm vào làn hơi anh đã đỏ

Thuở tình yêu con gái

Cơn gió trinh nguyên ngấu nghiến mảnh trời yêu

Rồi mỏi mòn chờ đợi...

 

Người đàn bà thần thờ nhìn tơ bay xanh mỏng manh

Ngọn khói kia chẳng lẽ là anh 

Là cái cuối cùng cho em… mà anh để lại?

Ngọn khói thơm chẳng thế chỗ mùi khen khét đàn ông

Linh hồn thiêng liêng liệu có thay được con người xác thịt?

 

Chiến tranh như là luồng sét

Để anh bây giờ chỉ là ngọn khói bay

Chân hương cắm vào tro bụi

Để lại lòng em biền biệt một mùa ngâu

Phập phồng bong bóng vỡ...

 

Người đàn bà không còn khóc được

Đôi ngọc lưu ly không thay được đôi mắt

Bài tụng ca không thể làm anh thức dậy tự nấm mồ

Khói thơm tan lặng lẽ hư vô

Hoang hoải chông chênh giữa nắng mưa

Một trái tim trụi trần

thoi thóp.

 

Trong tập: "Thức với những tập mờ"- NXB Hội Nhà văn 2014

Luật rừng 

Khi gốc cây nứt toác, vùi đời mình trong đất

Rễ đui mù lần hồi trong bóng tối đen đặc

Bòn đãi những hạt màu…

Thì ngọn cây lại phè phỡn dư giả sắc xanh

Ngạo nghễ với mây trời và no nê ánh sáng.

 

Và trên những đỉnh rừng mênh mông

Lũ chim khoe mốt màu lông tưng bừng vũ hội

Chúng mớm nhau những câu hót đắm đuối

Dệt vào trời, thảm bùa mê âm thanh

 

Những đôi cánh vô cảm dập dềnh

Bay trên tiếng nai tác mẹ khắc khoải mòn đêm,

Dòng kiến còng lưng mưu sinh trong vũng rác

Thú lớn ép thú nhỏ nộp máu mình

Nơi cuộc chiến bằng răng nanh và móng vuốt.

 

Và cứ vậy, gốc nhận thêm những sẹo sần cay cực

Rễ vẫn cần lao trong đá sỏi cỗi cằn

Lá ngái ngủ đánh rơi bóng dáng vô hồn

   Lên vết thương cây, nhựa ứa trào bỏng nắng.

 

Tiếng chim vẫn bay lên khao khát những bao la

Có giọt nào rơi xuống hồn đất khát ?

Không gian,

Những tầng bậc vẫn phân chia khuất khúc

Bát ngát rừng xanh không phải của muôn loài

Gốc chẳng thể nào kéo đất để bay lên

Đành chua chát nhấm nỗi niềm hoai mục.