Nốt trầm giữa sắc thu Nga
Nắng như truyền mật ong vào hồn lá
Ngàn tơ gió nhuộm ảo huyềntiếng đàn Ba-la-lai-ca
Em bên tôi, mùa thu vàng khe khẽ
Làng Việt khoác lên mình lấp lánh sắc thu Nga
Em kể về nơi này một thời rít gầm bom đạn
Bây giờ ngủ yên dưới lớp lá yên lành
Tất cả ngày xưa đều thành tro trước đầu ruồi họng súng
Cũng như đất nước mình bao thế kỷ chiến tranh?
Nghe hành trình của em quanh lẽ đời được, mất
Nỗi gió đắng, mưa cay chao nhịp sống từng giờ
Đất chẳng tự nhiên mọc bánh mỳ kẹp thịt
Và hoa hồng không trổ ở giấc mơ.
Tựa vào bức phông tranh Levitan lộng lẫy
Sao cơn mưa mồ hôi làng Việt vẫn rụng đầy?
Những cuộc mưu sinh, dù ở đâu cũng luôn vật vã
Chẳng phải riêng em trên xứ sở này.
Biết nói gì với người trên đất khách
Tiếng nói ngụ cư, chữ viết cũng ngụ cư
Thân sống nương nhờ như mây trôi bèo dạt
Cố hương liệu có tìm về?
Tôi đi trong vương quốc của lá rụng
Những chiếc lá phong vàng dệt tứ thơ bay
Lòng lại nhớ mùa thu nước mình xanh như mộng
Nguyễn Khuyến vẩy hồn trúc biếc vào mây.
Đobroliubova, Mátxcơva 2006.