Trịnh Công Sơn và bài thơ phản chiến
![Trinh_4](images/stories/Trinh_4.jpg)
Phần lớn bài hát của Trịnh Công Sơn được viết bằng giọng thứ, ca từ mềm mại và luân chuyển theo lối kể chuyện. Dòng ca khúc phản chiến của Trịnh Công Sơn , phần ca từ có nhiều bài đứng riêng như những bài thơ trọn vẹn. Ở đó là những hiệu ứng ngôn từ run rẩy.vang lên, những tiếng kêu nhói buốt về chia ly và mất mát giữa đạn bom. Bài thơ Một buổi sáng mùa xuân là một bài thơ như vậy.
![trinh1](images/stories/trinh1.jpg)
Một buổi sáng mùa xuân
Một đứa bé ra đồng
Đạp trái mìn nổ chậm
Xác không còn đôi chân
Một đứa bé ra đồng
Đạp trái mìn nổ chậm
Xác không còn đôi chân
Em bé là thiên thần, trong cái thiên đường đồng ruộng bình dị của vùng quê đồng bằng châu thổ yên bình. Với đất nước khác, với người khác đó là vùng quê nghèo nhưng với em đó là quê hương là cuộc sống là thiên đường. Chỉ một tiếng nổ vang lên, và tất cả đã không còn. Hình ảnh “Xác không còn đôi chân” là hình ảnh tạo ra sự thương cảm buốt tê. Một cái chết hay hai cái chết? cái chết của toàn bộ con người? cái chết của đôi chân? Cái chết của một bé thơ không nguyên vẹn xác. Thật khốc liệt, dã man và tàn bạo. Chỉ có thiên nhiên hoang dại lắng được nỗi đau từ con tim trắng trong và khao khát đang bay bỗng nhiên vòm trời sụp đổ:
Một buổi sáng mùa xuân
Ngực đứa bé tan tành
Ngàn hoa đồng cỏ nội
Cúi xuống nhìn con tim
Ngực đứa bé tan tành
Ngàn hoa đồng cỏ nội
Cúi xuống nhìn con tim
Điệp khúc “Một buổi sáng màu xuân” xuyên suốt toàn bài làm thành một giai điệu . Nó giống như một trung tâm tạo sóng. Hết lớp này đến lớp khác. Những con sóng đến, mang theo hình ảnh sắc màu không ghê rợn, nhưng gợi những lạnh lùng tê buốt về của hậu quả chiến tranh mang lại.Đọng lại ở đây là hình ảnh ngàn hoa cỏ "Cúi xuống nhìn con tim". Sự cúi đầu tưởng nhớ tiếc nuối cho trái tim thiên thần sáng trong ấy đã bay đi. Trái tim có còn đâu bởi "Ngực đứa bé tan tành". Cả một bầu trời mơ ước khát vọng trẻ thơ bị tan nát. Tiếng mìn cướp đi không chỉ thể xác mà còn cướp đi cả thế giới tinh thần thơ trẻ. Cỏ hoa đồng nội có tình, còn cái ác của con người lại vô tình.
Em thơ ơi, chiều nay trường học lại
Trong sân chơi bạn và thầy im lời
Trường học, một góc thiên đường thực sự của trẻ thơ bị mất. Trong cái không gian trường học ấy là sự lặng im “bạn và thày im lời”. Sự mất mát đã lan tỏa bao phủ cái thế giới thiện lương. Giữa cái im lặng nghẹn ngào ấy, câu hỏi nhói buốt dội lên:
Trong sân chơi bạn và thầy im lời
Trường học, một góc thiên đường thực sự của trẻ thơ bị mất. Trong cái không gian trường học ấy là sự lặng im “bạn và thày im lời”. Sự mất mát đã lan tỏa bao phủ cái thế giới thiện lương. Giữa cái im lặng nghẹn ngào ấy, câu hỏi nhói buốt dội lên:
Bài học về yêu thương trên giấy mới
Sao hôm nay nét mực đã phai
Sao hôm nay nét mực đã phai
Ai làm cho nét mực phai? khi mà bài giảng về yêu thương luôn là tươi mới trong mỗi lời thày. Ai làm mất? Câu hỏi cho ai? Bài học yêu thương có sách giáo khoa nào không dạy? những chính khách có ai không học? Và khi chơi trò chơi của quỷ, họ đã quên đi. Khi thành quỷ, họ quyết quên đi để làm chiến tranh đẫm máu, cho dù hậu quả có trút lên đầu những sinh linh trẻ thơ vô tội.
Một buổi sáng mùa xuân
Một đứa bé yên nằm
Bàn tay cầm cỏ dại
Có hoa vàng mong manh
Một đứa bé yên nằm
Bàn tay cầm cỏ dại
Có hoa vàng mong manh
Tác giả nhắc lại hình ảnh em bé, hình ảnh thiên thần mong manh như hoa dại. Chưa kịp thành quả đã lụi tàn. Bàn tay cố níu giằng sự sống “Bàn tay cầm cỏ dại” mà bất lực ra đi. Một đóa hoa mong manh giữa khói lửa chết chóc như cái đẹp cái thiện vốn ngây thơ có thể nào chống lại bạo tàn? Hay đó là màu đèn tín hiệu cảnh báo con người cảnh báo cái ác phải bình tâm mà suy nghĩ dừng lại?
Câu hỏi “ không âm thanh” của em bé đã chết mà lại vang lên nhức nhối? Thầm nén mà ý tứ dư ba.Thiên đường hay không ? ai biết được! nhưng có một thiên đường thật sự bị chiến tranh tàn khốc khước từ. Thiên đường ấy, là cuộc sống yên bình với tình yêu trần thế rất bình dị. Nó là quyền được hưởng đương nhiên của trẻ thơ, như bầu khí quyển vốn của mọi người nhưng đã bị tước đoạt. Người tuyên bố chiến tranh, người làm chiến tranh luôn nói vì hạnh phúc con người, nhưng sự thật lại là:
Một buổi sáng mùa xuân
Một đứa bé im lìm
Bờ môi dường thầm hỏi
Có thiên đường hay không
Một đứa bé im lìm
Bờ môi dường thầm hỏi
Có thiên đường hay không
![trinh5](images/stories/trinh5.jpg)
Đọc bài thơ này, thêm hiểu mảnh hồn Trịnh Công Sơn day dứt cho số phận con người như thế nào, trong suốt những tháng năm đất nước chia ly và chiến tranh tàn khốc, mà Ông lại sống ngay trong lòng miền Nam. Chỉ tiếc rằng, Bài hát Ông xây dựng từ bài thơ này, không được phổ biến như nhiều ca khúc khác của ông.
.