Châm ngôn của mẹ
Những áp lực miền nhiệt đới chuyển như lật bàn tay
những đòn văn và những đòn dao chém
khiến ta tan ra từng mảnh,
bao vết sẹo buốt xót tâm hồn dù chữa thuốc thời gian…
nhưng khi tan vào vòm trời ngây thơ mắt con
xác bỗng nhiên nhập lại với hồn.
Khi hấp hối chìm trong mùi lợi lộc
ngộ độc chết lâm sàng vì bả công danh,
chợt nghe tiếng giọt sương gầy
rơi trên tóc cha
tiếng những hạt lép mùa, mẹ trên đồng
lay thức
đôi vai vợ gánh nỗi đời của ta mòn vẹt
gương mặt đi qua thời duyên
như vầng trăng chiều khuyết
hoá con thuyền trục vớt ta lên.
Ta đi đến mòn cạn tháng năm
chưa qua hết câu châm ngôn của mẹ:
cánh cửa luôn mở ra, chỉ có ở nhà mình.