Chùm thơ mới đăng
Hạt bụi đêm
Em và người cha mù
như hai chiếc lá táp vào
Chuyến tàu chiều ba mươi
lao đi trong tê buốt,
gió hun hút
Bánh xe nghiến khét đường ray.
Lời hát thơ ngây
Rời ra bên những câu chuyện tết
Tiếng đàn người cha mù khô khốc
Bật ra từ những ngón tay
Run run gầy guộc.
Gương mặt màu sương gió
Xanh mét nỗi cần lao.
Bỗng nhiên những cánh hoa đào
Trở thành vô vị
Những đồng tiền lẻ
Trở nên vô nghĩa
Và tiếng nói cười ồn ã
Hoá vô tình.
Tôi đi còn có điểm dừng
Dẫu cuộc sống cũng nhọc nhằn cơm áo
Dẫu đồng lương còm cõi
Run lên trước giá hàng tăng
Dẫu giao thừa có đón ở giữa đường
Nhưng vẫn biết có người thân mong ngóng
Vẫn biết ngày mai mình về tổ ấm
Còn em?
Trôi theo chuyến tàu nhanh
Không có nhà ga cuối
Như hạt bụi
Mỏng mảnh không hướng bay
Oằn nặng vai gầy
kéo theo chiếc toa
đã đựng đầy bóng đêm suốt kiếp.
(Tuyển tập thơ nhà giáo
- NXB Văn Hoá -Dân tộc 2010)
Khát vọng
Có lúc định hỏi mượn ngựa
để lấy lửa mặt trời
nhưng trái tim Đăm San đã vùi trong cát bụi.
Có lúc định hỏi đường lên xin thơ của trăng
nhưng lại hồ nghi chú Cuội.
Lòng như bát canh hẹ
rối bời.
Tức mình đấm mạnh vào chiều
hoàng hôn vỡ
nhưng đêm đen ập đến
chi chít sao lung linh
nhưng những ngôi sao băng
vẫn lao vào hố đen tự vẫn.
Khao khát một bầu trời xanh thẳm
song chưa bao giờ không có mây giăng
và trời dẫu có xanh
liệu còn có một trời xanh khác ?
Trái tim không có tóc bạc
và những vết chân chim
nhưng nhịp đập
trèo qua những hố chông gai
vực hoài nghi, đỉnh bội bạc
chồng chất và chồng chất
nên thưa dần
rời rạc.
Chỉ còn một điều ước
thành hơi tan loãng
lẩn vào mây bảng lảng
nhưng mây lại vẫn về
tan tác dưới chân mưa.
Và thời gian như miếng da lừa
đang teo tóp.
(Tuyển tập thơ nhà giáo
- NXB Văn Hoá -Dân tộc 2010)
Những bông hoa giả
Lộng lẫy chẳng thể lụi tàn
Trăm kiẻu dáng
Những bông hoa rực rỡ trong tủ kính
Những lá nọ hoa kia,
nhầm lẫn cả sắc màu
Không rễ bám đất sâu
Không có mặt trời bỏng rát
Không cả hoàng hôn
Không có những đêm ủ sương
Và gió lạnh
Không một lần uống ánh trăng tan…
Những bông hoa của tự nhiên
Giữa nắng dãi mưa dầu, bão giật
Nở thắm sắc màu hồn đất
Nói được điều giả thật
Bằng hương.
Hoa vật vã giữa đời thường
Có tươi có héo
Phân biệt trong, đục, hồn người
lịch lãm yêu thương hay phàm tục
Hoa mang màu buồn vui chung thuỷ
Thanh tao ý tình người tri kỷ
Trao nhau
nụ cười
những giọt nước mắt…
Những bông hoa tôi nhìn
Nở tưng bừng trên cành sắt thép
Trong những vùng ánh sáng
vẫn lung linh
trên bàn thờ tổ tiên, bàn thờ thần thánh
cắm rễ trong trái tim vô cảm.
Chợt giật mình
mùi hương muỗi đâu đây?
(Tạp chí Hội Nhà văn Việt Nam 2011)
Mặt nạ
Trong khi rình và giết con mồi
Thú hoang vẫn giữ nguyên mặt thật
Trong những vở tuồng
xúc cảm của người nghệ sỹ được che đi
Bằng mặt nạ
để làm một ẩn dụ
Cho cuộc đời.
Nhưng trong cuộc đời
Con người thích đeo mặt nạ
Không chỉ trong vũ hội hoá trang
Giọt nước mắt nhỏ xuống đám tang
Rất có thể là nụ cưòi mãn nguyện
Tiếng kêu rên đau đớn
Lại là niềm sung sướng đến tột cùng
Những chiếc ghế cao, sang trọng uy quyền
Che mặt chú lùn
Bằng đất…
Những mặt nạ nghiêng ngả cười
Những mặt nạ cứ quằn quại khóc
đến quên cả gỡ ra khi chết
để luân hồi.
Người ta quên mất
Sau khi đã thành bản năng
Chiếc mặt nạ không còn
Mà là mặt thật
Nhưng những giọt hồng cầu không thể đến
Bởi trái tim chết chìm
Trong băng đá
Dù dưới trời
Mây trắng nhởn nhơ bay.
(Tạp chí Hội Nhà văn Việt Nam 2011)
Tiếng xưa
Vẫn biết mối tình đầu dễ tan như khói
Vẫn biết mối tình đầu như rượu
Nhấp môi vào là nghiêng ngả say
Qua bến cũ bỗng hoá thành mê muội
Nhìn nước qua cầu
Bợt trắng hai tay.
Hạt sương bay về cuối chân mây
hạt nước tan vào dòng chảy
Bây giờ trong giọt mưa trở lại
đem theo bầu trời xa xăm.
Gió quá đỗi mỏng manh
thời gian trôi biền biệt.
Sao gió trở về
cho anh không nắm được
Sao thời gian trở về
bằng ảo ảnh hư không?
Anh đi qua mua nguồn gió bể
chấp gì một chút sóng sông
nhưng sóng lòng
quất anh nghiêng ngả
và trái tim bật rễ
nằm sõng sượt trong âm thanh đổ vỡ
ắp đầy tiếng xưa...
Anh sững sờ nghe
thầm thĩ tiếng sông sâu, vó bè cót két
cánh chim hoang vỗ giữa trời mỏi mệt
Hoàng hôn
đang cập bến chiều.
(Tạp chí Hội Nhà văn Việt Nam 2011)
87-Điều gặp ở thơ Người.
Đêm Thạch Hào Đỗ Phủ viết về chiến tranh bằng nước mắt
Nhà lao Tân Dương ,nghe trẻ thơ vỡ oà tiếng khóc
Người thốt lên câu thơ bằng máu của trái tim vỡ đau.
Trước vầng trăng Lý Bạch cúi đầu
Người gửi lòng yêu sẻ chia với người bạn tù từ âm thanh tiếng sáo
Buốt nhói thương hồn hoa hồng nơi ngục tối
Qua chấn song nhà tù khao khát tìm trăng…
Chúng ta quen cúi lạy trước mênh mông
Mà quên mất mênh mông bắt đầu bằng những gì bé nhỏ.
Đêm sông Đáy giữa sương khuya bàn quân sự.
Người là nhà thơ hay vị tướng cầm quân?
Một lão nông dắt trẻ xách bương
Chiếc áo chàm khoác tầm lãnh tụ
Những nét đời thường dung dị
Có một thời ta cứ cố lãng quên
Người là người chứ không phải thánh nhân
Cũng cậu bé làng Sen cũng mải mê đèn sách
Cũng phu tàu cũng người quét rác
Mồ hôi nhỏ dài suốt một đời đi...
Ta gặp người nơi mỗi vần thơ
Lung linh bức tượng đài phi vật thể
Chẳng có vàng son,chẳng cần tô vẽ
Như núi, như mây, như suối hát trong ngần.
Giữa mênh mông đồng loại ngập chìm
Mây u ám đầy trời đêm mất nước
Bông sen nở, nở trước mùa một chút
Đã bừng lên tự hoá mặt trời .
( Tạp chí Văn nghệ Cửa biển 10/2010)
Hương bùn
Thú nhận điều này có kẻ chẳng tin đâu
Rằng một chút hương bùn quê đã làm ta tồn tại
Cái mùi hương đồng làng ngai ngái
Nơi mồ hôi mẹ rơi xuống đất bạc màu
Nơi mảnh trăng cong em vín đợi bên cầu
Quả khế chua rụng vào câu chuyện cổ
Rơm rạ ủ ấm người khi trở gió
Ngàn năm che mưa nắng dãi dầu
Thú nhận điều này có kẻ chẳng tin đâu
Giữa son phấn,nhạc màu trà dư tửu hậu
Quyền lực nghiêng trời tiền như vỏ trấu
Hương bùn quê vẫn phảng phất trong đầu
Nhắc làng xưa gương mặt nát nhàu
Cơn đói tháng ba,nước sa tháng bảy
Lũ trẻ cởi trần đội mưa đi bắt chấu
Tiếng nhị buồn ai kéo suốt mùa ngâu...
Thú nhận điều này có kẻ chẳng tin đâu
Rằng hương bùn trong ta đã thấm vào máu nóng
Bằng sắc,công danh đều có hồn quê kiểng
Xao xác gió đồng một thuở chăn trâu.
Rằng dù ta danh giá giữa sang giàu
Và nếu được một lần sinh trở lại
Vẫn chẳng thể quên mùi hương bùn ngai ngái
Nơi ruộng cạn cha cày,mẹ cấy đồng sâu.
( Văn nghệ trẻ 10/2009)
Gặp bạn ở cuối trời
Có gì làm ta buốt nhói
Bao người quen cũ xa rồi
Cố nhân chung thời lầm lụi
Bây giờ tóc bạc như vôi.
Nụ cười dù không có tuổi
Vẫn không dấu được nếp nhăn
Dấu tích nửa đời bươn trải
Hằn trên gương mặt nhọc nhằn.
Thương nhau ướt đầm vai áo
Tay trong tay chẳng muốn rời
Chuyện của những ngày rau cháo
Bầu thương bầu nhớ đầy vơi...
Bỗng dưng lòng ta se lại
Dù rằng đã quá xa xôi
ánh mắt của thời trai trẻ
Từ lâu rụng xuống núi đồi.
Một quãng đời như ảo ảnh
Bùa mê trót uống mất rồi
Khuôn chặt kiếp người hữu hạn
Ngàn lau hun hút cuối trời.
Nếu ngược thời gian trở lại
Bạn ơi có đến miền tây
Nơi sông Đà trôi mê mải
Mùa ban nở trắng chân mây?
Rượu nồng thôi nào dốc cạn
Buồn vui cũng đến thế thôi
Chấp gì một ly cay đắng
Chuyện xưa đã quá xa rồi.
Ngày mai kẻ về người ở
Cuộc đời bến bể nương dâu
Đâu cũng bầu trời nắng lửa
Riêng gì một mảnh Lai Châu
( Văn nghệ trẻ 10/2009)
Nghĩ trong mắt bão
Siêu bão đổ vào bờ
Những thành quách lâu đài nghiêng ngả
Đại thụ gãy cành ,bật tung gốc rễ
Biết bao loài tầm gửi bị cuốn trôi.
Những vàng son trên tượng đất rã rời
Những giá trị bất ngờ đảo ngược
Con chạch quê mùa nằm trên bàn đại tiệc
Gỗ lim già không còn chống lầu cao.
Chú Cuội lủi biệt tận trăng sao
Thằng Bờm trốn về quê tận miền cổ tích
Chuyện Trạng Lợn vùi trong trang sách
Bao nhiêu Chí Phèo đành quanh quẩn cầu ao.
Cô Tấm muốn có yếm đào
Thì bắt cá để lấy tiền may yếm
Sơn Tinh ước ao chiến thắng
Chẳng thể nhờ lễ vật cầu hôn.
Giá đặt trong mỗi khoảng không
Câu chuyện bán giời bây giờ hoá thật
Giá áp trên từng tấc đất
Tấc đất hôm nay hơn chục tấc vàng.
Hạt gạo quê xay giã giần sàng
Thành quả ngọc đến những bờ bến mới
Củ tre đầu làng hoá thân thành chú Tễu
Gọi nước ao nhà dâng sóng động trời Âu.
Ta đi tìm hạnh phúc ở nơi đâu
Khi nó vốn ở trong ta tiềm ẩn
Cơn bão vào bờ lòng người lo lắng
Nhưng bão thành cú hích nhân văn.
Cơn bão đi qua tôi,qua anh…
Quật đổ những quy nạp non như cua bấy
Xé toạc sắc màu ngô nghê manh áo giấy
Những ảo ảnh một thời ta mê muội khoác lên.
Vũng Tàu 8/2006
( Tạp chí Văn nghệ Cửa biển 10/2008)
Tự trách dưới chiều quê
Ai gắp miếng hoàng hôn bỏ vào trong bát rượu
Diều căng dây đan yếm trắng cho chiều
Chuông từng giọt tan giữa trời cao vợi
Có giọt nào rơi xuống rượu trong veo?
Ta rưng rưng nhấp men đồng ấm lửa
Uống hồn quê thơm giữa bát sành
Chợt buốt nhói thời bon chen phường phố
Nửa đời ngưòi tóc bạc đuổi hư danh.
Cơm muối trắng,cá ngần,nước trắng
Gió đằm khoang thuyền êm ả sông trong
Vó bè kéo căng vàng sắc ráng
Bao bạc tiền bỗng chốc hoá thành không.
Đi suốt đời người mới tìm ra quê mẹ
Mảnh trăng cong vẫn mắc ngọn tre làng
Nơi tôm,cá nuôi ta từ tấm bé
Cây khế góc vườn kể chuyện túi ba gang.
( Tạp chí Văn nghệ Cửa biển 10/2008)