Chùm thơ trên Văn nghệ số 1/11/2014
Nguyễn Đình Minh
Ngơ ngác …phố.
Huyện hóa quận, xã hóa phường
Mặc váy ngắn, đánh môi son em thành gái phố
Lũ trẻ xì xồ tiếng tây bồi, nhuộm mắt xanh, tóc đỏ
Cha tìm quán nước vối ven đồng
Gặp vị đắng cà phê.
Ngơ ngác lòng đường…một lũ bò bê
Những sợi rơm vẫn vương mặt lộ
Cầm những bó tiền, dày như tiền âm phủ
Mắt mẹ thẫn thờ
Lòng thắt nỗi âu lo?
Phố mới lên tầng mất dấu những bờ tre
Ruộng đã bán không còn tên làng cũ
Chợp mắt qua đêm biến thành người phố
Tỉnh dậy còn mơ … cót két vó bè!
Vết bùn chua vẫn vàng cáu mặt da
Sáng mở mắt phố ùa đầy nhức mắt
Ngột ngạt giữa chất chồng đồ đạc
Lòng khát khao trắng gió cánh cò.
Từ giã cuốc cày, chưa dứt nỗi đồng quê
Chông chênh giữa bốn bề người xe ồn ã
Con trâu cuối cùng chưa kịp rời khỏi phố
Nằm thần thờ nhai bóng trăng xanh.
Hải An- Hải Phòng 2004
Trong vũng hoàng hôn
Bây giờ những lá thư có mồ hôi thời gian
Có hương đất, máu và mưa nắng
Nét chữ riêng phong ẩn hồn người
Thay bằng mail gõ từ bàn phím.
Bây giờ trăng phải lách mình lọt vào hẻm phố
Cánh ong bay tìm hoa
Bị chặn ngay bên kính cửa window
Tiếng đập nước heo may câu cá ngạo
Ao thu…thì thũm…về đâu?
Trẻ buông bút trước đề văn tả bông lúa uốn câu
Dù ngày nào cũng no nê cơm trắng
Chim di trú ngàn dặm bay về tìm hơi ấm
Đành rẽ cánh ngang trời
Đường đông kẹt người đi nhưng không rõ mặt người
Phố thị lấn đè những bờ tre, giếng nước
Hoa quả cúng thành hoàng y như hoa quả thật
Bát nước vối quán đầu làng
Thả thêm đá lạnh, nhạt tanh
Dấu chân trâu mặt đê lưu lại nỗi bâng khuâng
Moi ký ức về ăn mày chút hương đồng nội
Sông cuộn sóng trôi tức tưởi
Xót xa dòng đổi, nước thay màu…
Khoảnh khắc giao thoa ngày với đêm sâu
Chen một vũng hoàng hôn mờ tỏ
Gốc cổ thụ vẹt dần, cành ngác ngơ gió lạ
Hồn làng thành mây trắng rồi sao?
Sương khói bên làng
Mặt trời lẩn về phía tây chạy trốn thời gian
Tung bụi hoàng hôn đỏ đọc
Con tàu lao về phía bắc cố nuốt không gian
Tiếng bánh ray khô khét.
Ta lặng im, tựa vào nốt chai sần trên thân đa chằng chịt
Ủ ngàn câu chuyện cổ bồi đắp thành làng.
Nơi đất thở bốn mùa ngóng mặt trời lên
Có những người thân vĩnh hằng về cõi vắng
Nhà đổi chủ, đất chuyển vần năm tháng
Ta như hạt mưa lạc loài rụng xuống bến sông xưa.
Chạm mặt sá cày thấy muôn hạt phù sa
Hạt nào là hạt mẹ? hạt cha?
Hạt bạn bè, hạt yêu thương tri kỷ…?
Con trâu lặng im nằm nhai bóng chiều ngày cũ
Se thắt hồn quê trong khoảng trống lặng im
Không nói được bằng lời.
Vẫn một không gian dưới ánh mặt trời
Cái một thuở trôi vào dòng hư ảo
Chút kỷ niệm như khói sương ở lại
Lãng đãng, tỏ mờ, hư thực… tiếng chuông rơi.