Con đường tình
Theo vầng trăng lên ngựa đến chợ tình
bập bịch tiếng ngày xa vỗ vào lưng núi
hư ảo lời yêu buốt lòng thác dội
ngọn gió sau lưng quất ngựa lên đèo.
Người bảo đến chợ tình chỉ mấy quăng dao
ta mòn vẹt nửa đời vẫn chưa đến chợ
những gốc cây ngàn năm làm bia trên mặt lộ
chỉ lối chênh vênh theo đỉnh đá tai mèo?
Có con đường, đời chỉ một lần đi
ngoảnh mặt lại đã phủ dầy xanh cỏ
vùi sâu vào lãng quên rượu càng đượm lửa
và giọt tình đầu…
luôn cháy nỗi ban mai.
Ngày xưa ơi sao chẳng thể quay về
cát ký ức vẫn hằn nguyên
dấu chân tình cũ gọi?
hoa năm ngoái rụng vào chiều tan chợ
vó ngựa mộng du, khấp khểnh,
ở bên trời...