Làng
Làng
Thời gian quánh mặt ao tù
bóng trăng run trên cánh chuồn chuồn chỉ
cóc nghiến răng rạc rời như ngái ngủ
không gian dán mình trên mặt lá trang
cuống rốn ta chôn ở cạnh ao làng
nơi bếp lửa đỏ mỗi ngày, nơi mái gianh …
và mẹ,
hun hút gió chiều hoang đồng nứt nẻ
oằn vai gánh nỗi truân chuyên.
thuyền mủng tròng trành theo sóng nổi nênh
tháng bảy ngâu về cùng bão táp
dòng sông lở bồi, con đê trồi sụt
lòng thảo thơm bù cơn đói tháng ba
nơi những người đàn ông đến chiến trường xa
đất ở lại nát nhàu vì bom giặc
những chờ đợi phập phồng, dằng dặc
tiếng thở dài nhão nát đêm vọng phu.
Làng của ta từ phía những bờ tre
đồng hiện chân trời và mồ hôi cháy trên da thịt
gió cuốn tới những bến bờ thiện ác
những khoảng mơ hồ ranh giới ghét và yêu
ta lang thang như hạt bụi dưới chiều
không tìm nổi nấm mồ chôn nước mắt
nỗi gió sương cào mòn xương cốt
ê ẩm tiếng thời phiêu dạt nổi nênh.
Đi qua biển rồi hiểu biển mông mênh
đi qua mông mênh lại gặp làng ở đó
con cóc nghiến răng bên bờ ao cũ
chuồn ớt bồng bềnh châm lửa hoàng hôn.