Luật rừng

Khi gốc cây nứt toác, vùi đời mình trong đất

Rễ đui mù lần hồi trong bóng tối đen đặc

Bòn đãi những hạt màu…

Thì ngọn cây lại phè phỡn dư giả sắc xanh

Ngạo nghễ với mây trời và no nê ánh sáng.

 

Và trên những đỉnh rừng mênh mông

Lũ chim khoe mốt màu lông tưng bừng vũ hội

Chúng mớm nhau những câu hót đắm đuối

Dệt vào trời, thảm bùa mê âm thanh

 

Những đôi cánh vô cảm dập dềnh

Bay trên tiếng nai tác mẹ khắc khoải mòn đêm,

Dòng kiến còng lưng mưu sinh trong vũng rác

Thú lớn ép thú nhỏ nộp máu mình

Nơi cuộc chiến bằng răng nanh và móng vuốt.

 

Và cứ vậy, gốc nhận thêm những sẹo sần cay cực

Rễ vẫn cần lao trong đá sỏi cỗi cằn

Lá ngái ngủ đánh rơi bóng dáng vô hồn

   Lên vết thương cây, nhựa ứa trào bỏng nắng.

 

Tiếng chim vẫn bay lên khao khát những bao la

Có giọt nào rơi xuống hồn đất khát ?

Không gian,

Những tầng bậc vẫn phân chia khuất khúc

Bát ngát rừng xanh không phải của muôn loài

Gốc chẳng thể nào kéo đất để bay lên

Đành chua chát nhấm nỗi niềm hoai mục.