Một miền xanh - Chùm thơ tân Hội viên

Vanhaiphong.com xin chúc mừng và xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tân hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng. Dẫu họ không còn trẻ nhưng sự đắm đuối với thi ca vẫn mê đắm và cảm xúc căng tràn; ta không thấy ở họ những bút pháp dị biệt nhưng có thể nhìn thấy trong họ một trái tim sáng da diết với những kỷ niệm, khao khát những ước vọng thiên lương.

 

 

Vũ Trọng Thái
CỎ THỨC

 

Tôi xin làm ngọn cỏ

Mỏng manh giữa đất trời

Giữa ngàn cây đại thụ

Tôi chỉ là cỏ thôi

 

Tôi xin làm ngọn cỏ

Dịu êm bước chân người

Chút mầm non, lộc biếc

Thao thức dâng cho đời

 

Tôi xin làm ngọn cỏ

Dẫu nắng dội, mưa sa

Dẫu dập vùi, giông bão

Cỏ tôi vẫn đâm chồi.

 

Giữa ngút ngàn thanh tân

Cỏ xanh tràn mặt đất

Giữa dòng đời chân thực

Tự biết mình - Cỏ thôi !

 

 

 

 

Nguyễn Sơn Thuỷ
MỘT MIỀN XANH

“Em có về Hải Phòng với anh không” 
Lời thơ ấy cứ vang trong câu hát
Biển Đồ Sơn chiều nay luôn dào dạt
Quá mênh mông bát ngát một miền xanh.

“Em có về Hải Phòng với anh không”
Cầu Đình Vũ sắp tới ngày thông tuyến
Đảo Cát Bà khu dự trữ sinh quyển
Nối đôi bờ liền ngọn sóng yêu thương.

Em có về Hải Phòng với anh không”
Hoa phượng đỏ những con đường thắp lửa
Nhà máy Xi măng giờ không còn nữa
Sẽ thay vào đô thị mới khang trang.

“Em có về Hải Phòng với anh không”
Bông cúc vàng đang gọi mùa Thu tới
Gió heo may ngắt xanh trời vời vợi
Đường băng Cát Bi xuôi ngược những chuyến bay.

“Em có về Hải Phòng với anh không”
Hồ Tam Bạc xếp quanh nhiều ghế đá
Từ Bưu Điện xe tụ về muôn ngả
Biết ngả nào anh đón được em đây.

Hải Phòng ơi nghe tiếng sóng đong đầy
Dải trung tâm đang từng ngày đổi mới
Phố rộng dài kìa tương lai vẫy gọi
Phút nồng nàn ta giữ trọn chờ nhau.


 

 

Vũ Văn Nhang
CÂU CHÈO THÁNG GIÊNG


Tháng giêng đã hết hội Xuân
Người đi, người ở tần ngần chia tay
Cây đu ngơ ngác nhìn mây
Hoa xoan tím nụ như say mưa phùn


Đò chiều đậu bến sông buồn
Người qua bên ấy có còn nhớ không 
Con đê ai bẻ mà cong
Muốn sang em, phải đi vòng đường xa

Cải vàng thưa hết nở hoa
Nàng Bân ơi đợi tháng ba làm gì
Gió Đông cười được mấy khi
Mà chờ đan áo lỡ thì còn đâu

Thương nhau tìm đến với nhau
Đừng làm để héo buồng cau bên nhà
Tháng giêng gần, năm lại xa
Lá trầu cay, biết có là nên duyên

Chợ quê năm được mấy phiên
Em ra phố thị đừng quên quê nghèo
Tháng giêng sót lại câu chèo
Thương em anh đợi những chiều ý a...

 

 

 

Phạm Thanh An
KÍ ỨC TUỔI 20

 

Hạt mưa nào rơi xuống mắt nhau

Ta gặp lại sau tháng năm xa cách

Vẫn là anh, là em của một thời cắp sách

Giảng đường học chung, trang vở mới xôn xao

 

Gốc nhãn gầy có người đợi khát khao

Đường thanh niên sau trường in dấu bàn chân nhỏ

Những chuyện của ngày xưa bây giờ mới rõ

Cứ nghẹn lòng, rưng rức nhớ bạn ơi!

 

Con đường xưa, góc sân thượng, những khoảng đời…

Vẫn xanh ngát tuổi hai mươi rười rượi

Cơm mạch, trường ca cà vẫn nhường nhau như vậy

Bát canh đại dương lóng lánh mắt ai cười

 

Ngôi sao nào sóng sánh một khoảng trời

Có mỗi đứa trong bài thơ anh viết

Bãi ngô non thơm lừng miền kí ức

Buổi hoàng hôn kỉ niệm gọi ta về

 

Khuôn thước nào đo được những đam mê

Bao buồn vui của tuổi đời nông nổi

Tháng ngày trôi đi, tấm lòng ở lại

Tiếng cô xưa, bài thầy giảng hôm nào

 

Phòng tuyến Sông Cầu, sông Tô Lịch vui sao

Mồ hôi chảy góp dòng sông huyền thoại

Nhà A7, tình yêu thời vụng dại

Mỗi trang đời thêm nốt nhạc mến thương

 

Chúng ta đã qua bao ngã rẽ, những dặm đường

Trên núi, dưới xuôi, kẻ Nam, người Bắc

Ai mất, ai còn, ai không, ai được

Ta vẫn bên nhau dù khác nẻo đi - về.