Bùn quê

 

Kẻ hợm mình thường chê tanh tưởi bùn đen

Nhưng kỳ quan văn minh của người Việt đến giờ

Như duy nhất nghề làm ra hạt gạo?                           

Cây lúa ngàn năm vẫn cắm rễ trong bùn

Trổ mùa vàng dâng đời dù nắng mưa, gió bão.

 

Và hoa sen như mặt trời thức dậy từ bùn

Rực rỡ lung linh sắc hương đài Phật ngự

Nơi tất cả quyền năng, bạc tiền… con người lột bỏ

Cúi đầu trước cái vô biên.

 

Chê hôi hám mùi bùn

Khi thánh thần cũng chưa chắc mình không dơ dáy: 

Con mắt thịt riết róng xăm soi phán xét nhân quần

Lại chẳng thấy trong mình

Giấu một địa ngục riêng phủ đầy bóng đêm và máu.

 

Những ý nghĩ đui mù và ánh nhìn rữa thối

Không nhớ bùn đen là cõi hóa thân mà?

Thành quách, ngai vàng… đều mọc lên từ lòng đất ấy

Và miếng ăn để tồn tại mỗi ngày

Lại từ hạt âm thầm kết giữa bùn quê.