Cuối mùa sen
Vằng vặc trăng treo, thức đợi ở giếng đình
Mạng nhện kết tầng, rác bồi lòng giếng cũ
Tình yêu đã lên thuyền xuôi dòng đời neo vào phố thị
Trăng lẻ loi vò võ ngóng bóng mình.
Le lói giữa khuya sâu vài ngọn đèn canh giấc
Sương ở đâu ra, giăng tang trắng đầy làng
Đêm vắng hơi người, đêm đìu hiu nghít nghịt
Chỉ vang mờ mấy tiếng ho khan.
Sáng mở ra những ngôi nhà gầy guộc
Những cánh cổng khép thời gian vô chủ phong rêu
Hoa dại nở đầy cầu ao, người nhập ba hồn vào phố
Bảy vía u mê quên lối quay về.
Liêu xiêu mấy bóng già đứng ngóng trời vín gậy
Khuôn mặt rầu như cỏ dưới chân
Tiếng gà gáy đơn côi lay mảnh trưa động đậy
Sen ao hoang sót lại, thả hương buồn.
Làng thoi thóp những tháng ngày chầu về tiên tổ
Quê trong cháu con lúc nhớ, lúc quên.
Chỉ còn bãi tha ma, những ngôi mồ mọc lên như biệt thự
Văn minh phố ngược về xây…
Chôn chặt mảnh hồn làng.
Thanh Hóa, lập đông, 2015