Trong mắt bão

Khoảng im lặng âu lo chờ đợi phập phồng

Tre trút lá xuống mảnh trưa nắng quái

Gió như gở, thổi ngập ngừng vọng tiếng gà mái gáy

Ma mị tiếng chân mưa rong bão qua làng…

 

Kẻ thù bốn chân, kẻ thù hai chân

Từng áp đặt lên đất quê muôn ngàn mắt bão

Số phận con người đâu phải là đá sỏi

Vẫn chẳng thoát ra khỏi vòng xoáy nổi chìm

 

Nhưng bão đến ngày mai không từ biển xa xăm

Những dữ dội vô hình hiện lên trong âu lo mắt mẹ

Đất thu hẹp, làng vẹt dần hương lúa

Những cánh buồm ra khơi có vượt sóng muôn trùng? …

 

Mẹ ngước trời cao, quặn thắt nỗi lòng

Nhưng bão sẽ về chẳng thể nào khác được

Cây lúa làng lũ tràn qua có thể là nghẹn nước

Nhưng có phù sa bồi

Mùa mới, vạn lần xanh…

 

Xin hãy tựa vào con trong khoảng lặng mong manh

Vào ký thác yêu tin một đời của mẹ

Đất mình tre vẫn thẳng vươn sau bao lần bão tố

Và vẹn nguyên mùi hương thơm, sắc thắm sen làng.