Mảnh quê ngày gió
Phố ăn hết những miếng thịt đất làng mặn mồ hôi muối
Uống hết mênh mông hương đồng nội
Những giọt nắng hạt mưa,
Buồn và long lanh trên mái tranh nghèo
Dòng sông trong văn vắt ru con đò ngủ mơ
Chảy về đâu?
Ngàn nụ cười điểm son và tẩm mật lời yêu
Nhưng tất cả như giả trang và hình như đều mất lửa
Đâu rồi đôi má ửng màu sen
Tiếng thì thầm của trái tim tình tứ?
Bờ cỏ, nhà xưa của châu chấu cào cào đã thành đường nhựa
Xóm cũ mọc lên kiêu sa một Phố Kiều
Trẻ con đa màu da, ngu ngơ khi nghe tiếng mẹ
Dạt về… thành sinh thể làng tôi (?!)
Cơn lũ đi qua làng, phủ lên đất tổ tiên một lớp màu mè
Mà ông cha ngày xưa có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Rượu ngoại, thịt siêu nạc…
Từng đống hoa quả khổng lồ biến đổi gen
Dưới trời mù bụi công nghiệp và tềnh ềnh sự thừa thãi
Không biết đây có phải thiên đường!
Tôi đi tìm chiếc cối một thời nặng nề xay hạt thóc
Bây giờ ở đâu giữa thăm thẳm chôn vùi?
Tìm lũy tre làng, chạm tường cột thép
Cổ họng những ca sĩ tân thời đã bóp chết ca dao.
Tôi đốt đuốc tìm tôi
Trong những bức tường rêu ngậm ngùi dần hóa thạch
Các giá trị đang so găng trong cuộc chuyển vần
Lòng lo sợ ngày mai mình thành rô bốt
Giữa đêm chuyển mùa, gà eo óc cầm canh.
Thủy Nguyên, đêm tháng Chạp năm 2010.