Mưa trên đá Tây Thiên
Đọc Kinh Phật
Ta nhận mặt được con đường về thế giới Đài Sen
Vượt dốc… đến lưng trời, chỉ thấy mưa gào trên mặt đá
Nước mắt chảy đầm đìa ngàn con mắt lá
Muôn tiếng khóc đi tìm mình,
Nức nở Tây Thiên.
Ta thiền để lọc mình trong tiếng chuông ngân
Ta quất vào da thịt mình bật máu tươi hành xác
Sấm vẫn nổ ì ầm thúc mưa trút nước
Và mây vẫn giăng trĩu nặng những tầng trời.
Chẳng lẽ ta như hạt nước rơi
Quằn quại đập vỡ mình thành hơi hay tan vào ruột đất
Nước có biết mình là nước, sau vòng quay luân hồi?
Và liệu người có nhận ra người
Trong lốt những con trâu, con gà, con chó…?
Kiếp trần gian, có sinh linh nào không khốn khổ
Cái cây sao biết “tham, sân, si”
Con thú hiểu gì về “không không, sắc sắc”
Vẫn rữa tan trong lòng bàn tay quy luật diệt - sinh
Ta là ai giữa khoảng rỗng vô biên
Ta đến từ đâu và về đâu sau khi rời cõi thế?
Vẫn biết, nhưng hiểu sao về“Chân kinh vô tự”?*
Đành kính trọng khiêm nhường với mọi thứ nhân gian
Học người xưa “bái thạch vi huynh”**
Dẫu vô thủy vô chung hay chỉ có nhất thời bám nhờ cõi thế.
Đem gói những hồ nghi mang gửi gió
Rằng vì sao đã nhọc công dựng tháp, định phương,
Mà cầu dẫn người qua lại xây bằng hư ảo?
Tây Thiên, Vĩnh Phúc, hè 2015
........................
*Chân kinh thì không có chữ
**Gọi đá bằng anh