Bóng mẹ

 

Chiều nối chiều mẹ thắp nhang thơm

Lòng theo khói mỏng manh tìm về miền vô định

Dẫu chiến trường đã vùi sâu tiếng súng

Lũ trẻ ở nơi đâu sao chúng chưa về?

 

Ngoài song rụng dần ngàn mảnh trăng khuya

Mẹ vẫn gói nhớ thương gửi lời ru vào đêm vắng

Đắp giấc nồng say cho các con

Bây giờ đã thành cát lạnh,

Những chấm lân tinh, thao thức giữa sương rừng.

 

Mũi kim cô đơn vẫn xuyên thấu qua lòng

Vẫn xói buốt những mùa ngâu nước mắt

Chỉ có trời xanh sẻ chia điều trái tim mẹ đập

Đã thương yêu rồi

Bỗng thành núi, thành sông.

 

Đất nước rộng dài, đất nước mênh mông

Không có mẹ bỗng hình như hẹp lại

Ngày đổ nắng, đêm dội mưa

Giữa không gian tâm linh, đêm khép mắt vào làm nấm mộ

Mẹ như cây lúa trời bền bỉ sinh bông.

 

Rồi vãn mùa, đồng vắng rỗng không

Thân rạ trở về ấp iu mái rạ

Xác rơm khô đốt đượm nồng bếp lửa

Tổ quốc ấm những buổi chiều

Nghe gió gọi cơm thơm.

 

Đã có đá Vọng Phu nào cắt ruột hiến dâng con

Chân đất, lưng còng gánh ngàn cơn bão thổi?

Và năm tháng vẫn ngời ngời bóng mẹ

Hồn cốt bồ đề trong thân lúa đồng xanh.