Chiều Hàng Dương
Ngổn ngang những cồn mây, không nhiều hơn mộ chí
tiếng xiềng gông còn động đến run chiều
Và gió thổi
Như còn tanh mùi máu
Nén nhang trầm cắm trên đá nghiêng xiêu.
Đi ngược Trường Sơn, đi qua Thành Cổ
để bây giờ đứng trước Hàng Dương
Tháp bút cháy gửi lời tử sĩ
đốt đỏ mây ngàn
buốt nhói trời xanh.
Chỉ hai tiếng vô danh ghi trong bài lịch sử
để thay cho ngàn vạn sự hy sinh?
Chữ nghĩa trong ta ngượng ngùng bên bia mộ
câu thơ rơi trong gió, vô hồn.
Bỗng thấy mình chẳng bằng cây cỏ
Giữa bạo liệt, hoang tàn vẫn tím hoa sim
Hoa lặng lẽ ủ màu chung thủy
Nhắc ở cuối trời…
Có một Côn Lôn.