Chùm thơ lục bát

Lặng nghe gió chảy qua hồn tái tê

Một thời như uống bùa mê

Tuổi xanh thành vật hiến thề dưới trăng

Giơ tay hứng giọt sao băng

Đem về dệt mộng tự giăng lưới lòng

Trái tim như khối vàng ròng

Lại mang đi đổi cầu vồng chân mây

Giơ tay mà hái gió bay

Đem về gom lại chất đầy buồng mơ...

Bây giờ tóc đã bạc phơ

Lối xưa chống gậy tìm thơ với chiều

Vắt mình dốc cạn bầu yêu

Lối mòn đổ xuống bao nhiêu bóng buồn.

 

 

Huế thương tìm bạn

 

Giục lòng về lại Huế thương

Men theo núi Ngự sông Hương tìm người

Chỉ còn có bóng mây trôi

Cánh chim lẻ bóng dưới trời bay ngang

Sóng buồn gối lớp Hương giang

Chân mây một mảnh trăng vàng mỏng manh

Lang thang ở giữa kinh thành

Tìm em chẳng thấy, mình anh với chiều

Thầm thì gió nói lời yêu

Không em, có nói trăm điều... bằng không.

Một ngày mòn mỏi ngóng trông

Một đời bạc tóc vì mong nhớ người

Ai đem câu hát bẻ đôi

Để em thành cánh bèo trôi...cánh bèo...

 

(Lucbat.com – Báo oline)

 

 

 

Ca dao

Gió đâu gió mát sau lưng

Dạ đâu dạ nhớ người dung thế này

 

Có mưòi bốn tiếng ấy thôi

Mà em vương vấn, mà tôi nặng lòng

Tưởng rằng thành khói hư không

Mà  sao vấn vít tơ hồng cứ đeo

Nổi nênh mặt nước cánh bèo

Câu ca dao ấy mang theo một đời

Cứ thương cứ nhớ đầy vơi

Tháng năm dẫu cạn, chân trời dẫu xa

Tầm xuân mấy lượt đơm hoa

Hình như ngần ấy lần cà đâm bông

Ai mang con sáo sang sông

Để cho cây cải lên ngồng già nua

Tóc xanh bạc bởi nắng mưa

Vì sao nỗi nhớ lại chưa phai màu?

Hẹn người nếu có kiếp sau

Cho tôi xin một miếng trầu người têm.

 

(Lucbat.com – Báo oline)

 

 

 

 

 

 

 

 

Đêm cõi mê

 

Đêm nay núi cũng hẹn hò

Trời cao rủ xuống óng tơ nhung huyền

Bão dông chia cắt bến –thuyền

Ta về nối lại lời nguyền phu thê

 

Lòng thung khuất nẻo sơn khê

Chợ tình như một cõi mê giữa đời

Bao nhiêu cay đắng một thời

Tay trong tay lại nối lời thương nhau

Trái tim mưa nắng nát nhàu

Giờ run nhịp mối tình đầu nguyên sơ

Lá cười như mắt nàng thơ

Gió bâng khuâng hát trăng ngơ ngẩn vàng

Trong sương trong khói mơ màng

Biết đâu địa ngục thiên đàng là đâu

Phút giây ta có trong nhau

Đắm trong ánh mắt uống câu tự tình

Đêm nay đêm của chúng mình

Rừng thiêng che chở núi linh phù trì

Nào thêm vòng xoắn riết ghì

Kẻo thời gian lại bước đi vô tình

Kẻo thời gian gọi bình minh

Bắt ta trở lại là mình hôm qua

Vẫn là chồng, vợ, mẹ, cha

Vẫn đời bão táp mưa sa, vẫn đời…

 

Một năm có mỗi đêm giời

Trăm đêm buốt nỗi thương người trong tim.

 

Khâu Vai tháng 3 năm 2005

(Lucbat.com – Báo oline)

 

 

 

 

 

Qua bến Tầm Dương

 

Giang Châu Tư  Mã đậm mùi áo xanh

“Tỳ Bà hành “ - Bạch Cư Dị

Gió trôi qua bến Tầm Dương

Thầm thì đâu một khúc thương Tỳ bà

Tái tê một mảnh trăng ngà

Câu thơ họ Bạch thẳm xa vọng về

Cuộc đời như một cõi mê

Lòng trung đổi lấy ê chề đắng cay

Đem thơ thả giữa gió bay

Vương lòng kĩ nữ, động lay tơ đàn

Trí cao đành gửi mây ngàn

Tình sâu bỏ lại tràng giang âm thầm

Bọt bèo kết phút tri âm

Ta đây, người đấy đầm đầm châu sa

Thương thay nhan sắc, tài hoa

Tròng trành mặt nước, nhạt nhoà sông trôi

Gió mưa giăng kín đất trời

Biết tìm đâu một bến đời mà sang

Chuyến đò đêm bến Châu giang

Chất đằm khoang nỗi trái ngang u sầu.

 

Lênh đênh trên sóng Giang Châu

Ta nâng chén với canh thâu một mình.

 

 

Quảng Tây – Trung Quốc tháng 7 năm 2006

(Lucbat.com – Báo oline)

 

 

Viết trước cơn dông

 

Roi cày quất chớp đằng đông

Khoảng chừng gần sáng cơn dông về làng

Gió ngừng. Mây đụn ngổn ngang

Ruột đang có lửa, lửa càng cháy thêm

Em ngồi chải tóc trước thềm

Hương bồ kết thả vào đêm như bùa

Ngày xưa cưới gả bán mua

Bây giờ chả nhẽ em đùa tôi chăng

Bảo rằng đợi đúng ba giăng

Nhà anh đã quét nhện chăng ba lần

Ba mùa mưa đổ ngập sân

Ba năm đua đón lối gần đường xa

Đứng núi gần ngóng núi xa ?

Ba năm nuôi mộng thành ra mộng buồn

Giá như hoá được chuồn chuồn

Bay cho sát đất… mưa luôn bây giờ

Mong manh ngày tháng đợi chờ

Nhỡ ra anh hoá tò vò thì sao

Mây đè trăng rụng xuống ao

Trời oi bức quá mưa rào đến nơi.

(Lucbat.com – Báo oline