Những bài thơ đầu tiên
Bài thơ đầu tay in trên báo Nhân dân
Viết bên mồ Vừ A Dính
Nơi anh nằm thêm một lần tôi đến
Mùa xuân vương đâu đây trên những lá cành
Trong không gian một khoảng rừng tĩnh lặng
Hồi ức về Anh lật dậy thì thầm
Để lại đời mình trong một trang sách nhỏ
Nên chúng tôI biết quá ít về anh
Câu chuyện người anh hùng thời thơ ấu cũ
Thoáng quên đi như thể vô tình
Để cho đến bây giờ tôi thêm hiểu
Buổi bản Mỡo rực lửa Napan
Gót dày đinh găm vào ruột núi
Những ước mơ của mẹ héo tàn
Anh lớn lên từ đau thương dữ dội
Thành cánh chim mang tia nắng mặt trời
Cho bản đói một thời lầm lụi
Bỗng hừng lên chan chứa ánh ngày
Đào lại thắm mùa xuân này vách núi
Ruộng bậc thang hương cốm đơm đầy
Con chữ về, gương mặt già trẻ lại
Khèn hẹn hò đêm hội đắm say
Đứng bên anh trách mình chưa hiểu hết
Góc núi này chìm xuống một cánh chim
để giọt máu sinh sôi trong từng đất
Trổ lên lớp lớp những mùa vàng.
Pú Nhung 1/1986.
Bài thơ đầu tiên in trên Văn Nghệ Lai Châu
Chiều Tây Trang em hát
(Mến tặng đoàn Sinh viên thực tập
trường ĐHSP Hà Nội 2)
Chiều ấy, chiều Tây Trang
Em đứng hát không màn nhung màn bạc
Không ánh đèn màu, không dàn nhạc đệm
Chỉ mình em
Gửi lời ca mênh mang
Một vùng quê Quan họ xốn xang
Hiện về đây dưới khoảng trời biên giới
Núi Thiên Thai với mùa hát hội
Nón ba tầm, ánh mắt trao duyên…
Những người nghe là lính Tây Trang
Khuôn mặt sạm đen trong gió Lào bỏng rát
Thoáng lặng đi và lành như đất
Trong lời em dòng nước sông Cầu
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Câu hát như sợi mưa dùng dắng
Ánh lửa da cam, cột khói đen hình nấm
Mờ chìm đi trong dây bí dây bầu.
Nắng chói chang thay ánh đèn màu
Rừng núi biên cương làm màn nhung màn bạc
Trên bờ chiến hào nghe em hát
Câu ca quan họ chung chiêng…
Cửa khẩu Tây Trang tháng 3/1986.