Hồn truyện cổ - Tạp chí Nhà văn Việt Nam
Hồn truyện cổ là một mặt trời
do những trái tim yêu ứa lửa
sưởi ấm đêm loài cỏ
rọi sáng nỗi buồn nơi vực thẳm cần lao.
Cõi mơ chất chứa những khát khao
Truyện cổ như con đò chở người cập bến
Nơi những yêu tin ngay thẳng
Có vị ngọt ngào trong im lặng
Cho những hẩm hiu dại khờ
Cho tài năng, chính trực.
Nhưng cuộc đời bỏng rát
Cửa thần tiên đều khép lại sau lưng
Truyện cổ như giọt nước giữa mênh mông sa mạc
Như bóng mây che ngàn năm thấp thoáng bên trời
tích tụ bao điều day dứt
Cô tấm quằn quại hoá thân
Thạch Sanh bị giam trong ngục
Tiếng đàn u uẩn buồn tích tịch tình tang
Chàng Cóc muốn thành người
Dằn lòng xé da xé thịt
Người đàn bà riết ghì phẩm tiết
đợi chồng,
Trơ lạnh đá nghìn năm…
Những câu chuyện nặng nghĩa tình
Hoá những đền bù hư ảo
Như mảnh palê đựng đầy hoàng hôn đỏ máu
Tôi cầm,buốt xót lòng tay.