NHỊP CẦU VĂN CHƯƠNG/ TẠP CHÍ NHÀ VĂN - 1/2011
Nguyễn Đình Minh. Quê Vĩnh Bảo, Hải Phòng.
Ông đã tốt nghiệp khoa Ngữ văn ĐHSP Hà Nội năm1982, sau đó tu nghiệp thạc sỹ KH năm 2002 tại ĐHQG Hà Nội. Hiện ông là hiệu trưởng trường THPT Nguyễn Khuyến (Hải Phòng).Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng.
Các tác phẩm đã xuất bản:
- Thơ nhà giáo (in chung, 2002 – Nxb Văn hoá Dân tộc).
- Câu hát ngày xa (2004 – Nxb Hội Nhà văn). Người hát quan họ đêm Tây Hồ (2005 – Nxb Văn hoá Dân tộc).
Giải thưởng: Cuộc thi thơ về nhà giáo do Hội khuyến học Việt Nam tổ chức năm 2010.
Khúc Thăng Long
Có một Thăng Long là hương cốm đầu mùa
gói trong chiếc lá sen
xanh từ thời viễn cổ
Bến Bồ Đề thuyền mơ màng gối cỏ
Cúc vàng gánh mùa thu vào cửa ô.
Ca dao bay trong gió Tây Hồ
mang theo ngàn năm tiếng chuông Trấn Võ
Sông Hồng vắt phù sa đắp bồi châu thổ
lúa ngô xanh mướt xây mùa,
Thong thả tiếng ca trù
nhỏ vào đêm giọt trong giọt đục.
Có một Thăng Long
bao lần đuổi giặc
tiếng kiếm reo trong sắc hoa đào.
Có một Thăng Long mang nỗi lòng ai
trở trăn, day dứt
gửi vào Đài Nghiên Tháp Bút
điểm chiếc huyệt nào ở giữa trời xanh?
Có một Thăng Long, tổng thống Mỹ nghiêng mình
trước những hàng bia tiến sĩ.
Trang truyền thuyết ủ trong hồn phố cổ
Tiếng chuông chiều Cửa Bắc
ngân nga…
Có một Thăng Long, rạo rực bước chân đi
bình minh nở trong lời ca hào sảng.
Mặt trời vẫn mọc từ đông
chan hoà ánh sáng
Hoa đào thắm những cửa ô.
Thăng Long nghe nơi gió thầm thì
tiếng cựa mình xanh cỏ
Hạt mưa lang thang tìm thơ trên phố
chạm chiều thu ngơ ngẩn tiếng độc huyền.
Khát vọng
Có lúc định hỏi mượn ngựa
để lấy lửa mặt trời
nhưng trái tim Đăm San đã vùi trong cát bụi.
Có lúc định hỏi đường lên xin thơ của trăng
nhưng lại hồ nghi chú Cuội.
Lòng như bát canh hẹ
rối bời.
Tức mình đấm mạnh vào chiều
hoàng hôn vỡ
nhưng đêm đen ập đến
chi chít sao lung linh
nhưng những ngôi sao băng
vẫn lao vào hố đen tự vẫn.
Khao khát một bầu trời xanh thẳm
song chưa bao giờ không có mây giăng
và trời dẫu có xanh
liệu còn có một trời xanh khác?
Trái tim không có tóc bạc
và những vết chân chim
nhưng nhịp đập
trèo qua những hố chông gai
vực hoài nghi, đỉnh bội bạc
chồng chất và chồng chất
nên thưa dần
rời rạc.
Chỉ còn một điều ước
thành hơi tan loãng
lẩn vào mây lảng bảng
nhưng mây lại vẫn về
tan tác dưới chân mưa.
Và thời gian như miếng da lừa
đang teo tóp!
Tiếng xưa
Vẫn biết mối tình đầu dễ tan như khói
Vẫn biết mối tình đầu như rượu
Nhấp môi vào là nghiêng ngả say
Qua bến cũ bỗng hoá thành mê muội
Nhìn nước qua cầu
Bợt trắng hai tay.
Hạt sương bay về cuối chân mây
hạt nước tan vào dòng chảy
Bây giờ trong giọt mưa trở lại
đem theo bầu trời xa xăm.
Gió quá đỗi mỏng manh
thời gian trôi biền biệt.
Sao gió trở về
cho anh không nắm được
Sao thời gian trở về
bằng ảo ảnh hư không?
Anh đi qua mưa nguồn gió bể
chấp gì một chút sóng sông
nhưng sóng lòng
quất anh nghiêng ngả
và trái tim bật rễ
nằm sõng sượt trong âm thanh đổ vỡ
ắp đầy tiếng xưa…
Anh sững sờ nghe
thầm thì tiếng sông sâu, vó bè cót két
cánh chim hoang vỗ giữa trời mỏi mệt
Hoàng hôn
đang cập bến chiều./.