Chùm thơ trên VNQĐ tháng 4 năm 2013
Sóng sông quê
Sông lững thững về neo đậu hoàng hôn
Thuyền tìm bến men theo viền sóng
Khêu tơ trời, cắt mảnh chiều vàng sậm
Cỏ may xâu kim
Thầm lặng vá cánh buồm.
Biển cả dọc ngang, trời nước vẫy vùng
Chìm nổi mãi lại đậu lòng sông mẹ
Con sóng ra khơi xa theo mặt trời lên
cồn cào ngực trẻ
Con sóng bạc đầu về, tư lự gối bờ trăng.
Gác mái, buông sào hồn nhập lại cỏ xanh
Mạn vẫn ngả nghiêng vô hồi bão tố
Vết nóng lạnh, nắng mưa bong sần trên ván gỗ
Nỗi đầy vơi còn xát muối lòng thuyền…
Tựa bến sông quê nhấm nháp chút hương đồng
Nghe ếch nhái râm ran báo yên miền neo đậu
Cò tha thẩn vớt mây ven bờ xâm xẩm tối
Thả bóng mình xuống nước ca dao.
Lời hoàng hôn Đồng Lộc
Nắng quái xiên khoai đốt sôi gió miền Trung
Nơi ngày xưa khúc ca dao nở mười quả trứng
giữa tức tưởi đắng cay vẫn có quả “nảy chồi”
còn ở đây, bây giờ:
mười tấm bia mộ trắng!
Lá rơi xạc xào trên cỏ xanh thầm lặng
thinh không nghe trong trẻo tiếng cười
những mái tóc dài thả mùi hoa bưởi
trăng đầy như tuổi đôi mươi
những vầng trăng chưa kịp nói tiếng yêu
đã đã nhập vào mây nước…
Chiều bên kia chắc không còn nắng gắt
nhưng chẳng biết có điệu hò nhặt khoan
trên dòng sông tươi màu ngọc bích
và làng sao có lên đèn?
Bài ca dao xanh niềm tin “còn da lông mọc”
ở đây chỉ có mười nấm đất
trụi trần.
Nơi thời gian thiêu trong lửa cháy
đêm không gian nén đầy tiếng nổ
giấc mơ con gái như sợi tơ mành
vắt dọc túi bom.
Đất sinh sôi những đoá hoa sen
Sen lại vắt hết hương mình dâng đất
chẳng thánh thần đâu, rất thật con người
thành linh hồn ngã ba Đồng Lộc
khói nhang thơm thay cho bữa cơm chiều…
Những trận đánh năm xưa đã ngủ yên rồi
mảnh thép gang đang lẫn vào với cỏ
lời ca dao thắm sắc xanh, lời hoàng hôn thì rất đỏ
các chị đã hành quân vào lịch sử
để dưới trời xanh thăm thẳm…
một con đường.