Khai bút
GIẤC MỘNG MÊ CUỒNG
Tiếng mõ u trầm rơi xuống sóng sông Hằng
Vùng đất của các Lạt-ma oan hồn đen mặt đất
Thánh địa Va ti căng,
Khói xám phủ trên nóc nhà thiêu xác
Tiếng chuông nức nở gửi trời xanh
Khổng Tử toát mồ hôi dưới trăng lạnh Bắc Kinh
Nữ thần tự do lệ tràn đêm New York
Những miệng lưỡi bằng gang và trái tim sắt
Biệt tăm trong tòa Đola xanh
Công nghệ 4.0
Bước trồi sụt phập phồng đêm đại dịch.
Trái đất hình như quay lệch trục
Tất cả văng ra khỏi thế giới của mình
Hèn sang, nghèo giàu, cao thấp…
Trước quyền năng vô hình
Đều công bằng khi hóa thành bụi cát.
Bàn chân đẫm máu loài Covid
Bao giờ rời khỏi hành tinh?
Nhìn vào ánh sáng ma trên lưỡi rìu thần chết
Loài người ơi có tỉnh giấc mê cuồng?
VI TRÙNG
Là chủng vi trùng tạo chiến tranh
Cánh đồng thời gian thây người như ngả rạ
Những bạo chúa hôm nay run rẩy bàng hoàng
Trước kẻ địch vô hình tràn về như thác lửa
Vô nghĩa niềm vinh quang nhộm oan khuất máu
Và chiến tranh chỉ của kẻ tâm thần?
Là chủng vi trùng sáng chế bất công
Để vết thương cõi người truyền đời mưng mủ
Trăm năm, ngàn năm
Những nỗi đau trầm kha không đóng sẹo
Hiểu bài thuốc nhân văn nhọ mùi bọt lưỡi
Là lá bùa lừa của một lũ lang băm.
Anh da trắng, bạn da đen và tôi da vàng
Nhưng chung chảy một dòng máu đỏ
Sao lại vứt trái tim vào rác bụi hôi tanh
Bỏ ánh trăng mồ côi trong hẻm tối
Chiều nhân loại bây giờ chân trời nào cũng máu
Mà vẫn không chụm đầu bên một cánh hoa thơm?
Ta như kẻ lữ hành, khách trọ trần gian
Ăn mày cuộc đời từ lá rau hạt gạo
Che sự yếu hèn sau lần áo mỏng manh
Nhìn sự thật lại cho là hư ảo
Khi thế giới bị nhấn chìm trong dịch dã
Hóa hạt trấu nổi nênh trên ngọn sóng thần.