Đàn trăng - (Báo Văn nghệ 24/1/2015)
Nguyễn Đình Minh
Đàn trăng
Trăng vời vợi đêm, cỏ xanh êm dưới lưng
Tiếng gà gáy mơ màng ngậm âm thanh phát sáng
Đồng trời mùa sao trổ lung linh
Sóng sông Ngân đẩy những cồn mây trắng
Tiếng sáo diều sinh nở giữa nôi không gian
Mênh mông nhung huyền gió hát
Đom đóm chớp đèn, vó bè bên dòng khuya giữ nhịp
Dế rung cánh gửi trời điệu nhạc du dương…
Mang tiếng quê qua những nẻo đường bầm dập
Trong những vực đêm đá sỏi bẽ bàng
Tự khứ hồi lòng mình về mảnh trời xưa cũ
Nơi tuổi thơ đánh rơi một ánh sao không thể nào tìm lại
Lấp lánh sông trôi, gió đồng ướp hương cỏ dại
Bao năm tháng buồn ngồi nhai quá khứ
Vẫn vô vọng ngóng tiếng đàn thuở ấy
Tiếng đàn trăng…
Nhưng chắc chắn một điều những dải sáng âm thanh
Vẫn lóng lánh như đã trôi đi lại như còn dang dở
Day dứt, yêu thương nhung nhớ…
Dù năm tháng bạc màu xanh, dù cây đời bão giông xô nghiêng ngả
Con đò xưa vẫn buông neo chờ bến cũ
Nhận ra hơi hướm cố tri, lặng lẽ chở tôi về...
Mùa này một góc trời Âu
Con Tuần Lộc thần thờ nhìn rạn vỡ vừng trăng
Một góc trời… tiếng thét gào bom đạn
Những đôi tất trẻ thơ vứt trên đường ly loạn
Đêm nay liệu ước mơ gì?
Tuyết vẫn trắng trời như ngày xửa ngày xưa
Nhưng rùng mình vì bay qua họng súng
Túi quà mang tình yêu cháy trong lửa đạn
Ông già Noen đã chết… bởi bom vùi.
Châu Âu văn minh, một thời như bức tượng đài
Đang rời rã oằn nghiêng vì nhiễm lạnh
Ngọn nến hồng lét leo ngày Lễ Vọng,
Thánh đường chập chờn, mờ tỏ hoang mang
Trong mái lều ly quê nghe ứa xót tiếng chuông
Ánh mắt âm u âu lo về tương lai úa nát
Cây thông non cô đơn ngơ ngác
Dưới làn lửa phóng đi đang thiêu đốt bầu trời
Bầm dập thương đau vẫn chích buốt nỗi người
U ám mây chiến tranh đang phủ vùi lịch sử
Đêm thần thánh cũng ngả nghiêng
tiếng nổ rền hang đá
Có còn máng cỏ nào Chúa dám chọn giáng sinh?