Thơ tình cuối hạ - Nguyễn Đình Minh
Anh lại về bên gốc phượng già nua
Neo lòng mình vào cuối mùa hoa đỏ
Nhặt những khúc thương kiếm tìm sợi nhớ
Nghe dấu chân xưa trong rêu phủ thầm thì
Mỏng manh ơi em trôi về đâu?
Bỏ lại câu thề ướt đầm mắt cỏ
Để phượng rã dưới trời nắng cháy
Và hạ rạc dần ve nấc đầy vơi…
Giờ chỉ còn đây xác những cơn mơ
Em mộng mị với khung trời thiếu nữ
Hoang hoải bến tình ngơ ngẩn gió heo may
Giờ chỉ còn đây hồn một câu thơ
Anh hóa phượng thêm một lần ứa lửa
Lửa mênh mang... nhưng lửa có là gì?
Gió thổi vô tình quằn quại ruột sóng đau
Mây tựa rồi bay để vương sầu ngực núi
Nhưng… đường phượng vẫn dập dìu đôi lứa
Người theo lối mòn một thuở mình qua…