Thân yêu tặng các bạn của tôi chùm thơ đăng trong kỷ yếu "40 năm Khoa Ngữ Văn
trường Đại học sư phạm Hà Nội 2 (1975-2015)"
Xuân Hòa một thời nhớ, một thời quên đi rồi lại nhớ, 40 năm một thời gian quá dài cho một đời người, với riêng chúng tôi Khoa Ngữ văn, trường ĐHSP Hà Nội 2, Xuân Hòa đã trở thành địa chỉ của trái tim tìm đến. Gian khổ và tuổi thanh xuân, khó khăn và sức trẻ, buồn và vui, tình yêu và dang dở và nỗi nhớ.... tất cả ăm ắp trong kỷ niệm; tất cả như những sinh thể sống song tồn trong ký ức của chúng tôi, là chứng nhân lịch sử trong bản lý lịch con người của những trái tim văn chương khi hoài niệm về vẫn thường run rẩy....
Mảnh Xuân Hòa
T ôi từ biển lên
Bạn trên rừng xuống
Trái tim trở lại Xuân Hòa
Bâng khuâng... tái tê... chiều nắng
Đâu rồi quán nhỏ chiều mưa
Tiếng ghi ta đêm gầy guộc
Ngẩn ngơ một vành trăng khuyết
Chuyện tình u uẩn ngày xa
Đâu rồi màu hoa sim tím
Nở trên đá sỏi mấy mùa
Dưới trời bây giờ hạ chín
Bồn chồn khắc khoải tiếng ve
Gánh nghiệp văn chương đèn sách
Cầm lòng rau cháo nổi nênh
Chuyên chở tháng ngày đạo học
Thuyền trôi qua mấy thác ghềnh?
Bạn quá nửa đời phiêu dạt
Trên đầu tóc trắng như vôi
Dấu chân thời gian để vết
Má em vương sắc đồi mồi
Những dại khờ ngày xưa cũ
Hiện về lấp lánh ban mai
Bao nỗi nhọc nhằn bươn trải
Chảy tràn nước mắt bờ vai...
Quyền uy, sang giàu, thành bại
Dìm sâu trong chén rượu nồng
Châm lửa lòng lên đốt cháy
Đau buồn… tiếc nuối… hư danh…
Nào bạn ơi cùng nâng cốc
Đời người như gió thoảng qua
Mênh mông đất trời ly biệt
Mang theo một mảnh Xuân Hòa !
Hoài niệm
Ta cầm trên tay hoài niệm Xuân Hòa
Chông chênh một mảnh trời xưa cũ
Con đường bê tông bắc vào đêm gió
Tiếng guốc gõ khuya sâu dẫn bước ai về.
Những mùa phượng sân trường ứa lửa
Ve xé xác hóa thân quằn quại biết bao lần
Đất cẵn cỗi mà sim vương tóc em tím thế
Hóa thành bùa thiêu đốt mấy mùa trăng?
Những năm tháng lòng ta se thắt
Văn chương như mây nổi lưng trời
Tiếng ghi ta gầy nơi căn phòng lạnh ngắt
Ánh mắt em buồn rơi vào bát canh rau muống trong veo.
Nắm chặt tay nhau dò đường sâu mùa nước
Chuyến tàu đêm chia mẩu bánh mỳ
Trái tim gói trong ba lô lép kẹp
Lại bắt đầu ngọng nghịu làm thơ!
Màu áo sinh viên trắng dưới trời như vẫn thế
Trang sách bù vào cái đói triền miên
Đêm lạnh giá có lửa lòng bạn ủ
Ta tựa vào ấm áp những vòng ôm.
Những cánh bèo tan ra sau lời ly biệt
Bạn bè tôi chìm nổi theo dòng
Ai như lá phiêu du? ai đã về với đất?
Có nghe sóng Cà Lồ vỗ ngược thời gian?
Trở lại trung du
Trung du vẫn trong veo, sim nở bần thần
Nắng vừa đủ chải xanh tóc cỏ
Câu thơ tình dở dang một thuở
Vẫn ngu ngơ hoài trong ruột gió buồn tênh...
Như con đò qua giông bão nổi nênh
Trung du nửa đời người, bến xưa cập lại
Nỗi cháy ruột cháy gan loang sâu làm hồn chiều tím tái
Anh mộng du như hạt cát về nguồn
Người ta bảo nhớ thương là vị đắng tâm hồn
Sao ánh mắt những người dưng
Lại muôn đời tìm lòng nhau mà bỏ lửa?
Bụng thời gian nuốt tình yêu, biến nó thành hư ảo
Sao hương tóc thề trên ngực áo vẫn còn vương?
Đếm bong bóng mùa ngâu chảy giữa cõi vô thường
Biết trở lại ngày xưa là một điều không thể
Đôi bờ xa cách mây giăng
dẫu khúc bồi, khúc lở
Dưới sóng vẫn chìm... buốt nhói một lòng sông.
Muốn phơi dưới trời miền khuất của trải tim
Nhưng sim trung du chưa bao giờ thôi tím ngắt
Nắng chẳng lau được chuyện xưa nơi không gian vùi lấp
Bởi câu thơ tình thành ánh sáng nhập vô biên.