Có thể bạn quan tâm
Thơ đăng trên tạp chí VNQĐ số 807- cuối tháng 10/2014
Chùm thơ 02 bài: "Khúc ấu thơ" và "Con tò he" trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội số 807 (cuối tháng 10/2014) là 2 bài thơ dược trích từ tập thơ "Thức với những tập mờ" - Nxb Hội Nhà văn, sách xuất bản tháng 9 năm 2014.
Khúc ấu thơ
Tôi nhớ, sau luỹ tre xanh, những ngôi nhà đắp đất
Có bầy trẻ thi nhau ném vỡ cả bầu trời
Để đổi lấy những bước nhảy thia lia
Của chiếc mảnh sành trên nước
Những nụ cười thơm như ăn được
Đánh thức mặt ao… bừng mở mắt sen.
Trốn tìm trong rơm rạ sấn đầy mùa hương
Lại chẳng dấu được tiếng ve đựng trong túi áo
Kèn lá chuối ti toe…
Thổi căng tràn sinh khí ngực làng.
Những đưa trẻ da đất trần truồng
Oà vào dòng đỏ rượi phù sa, bơi như đàn cá
Sông bỗng rửa trôi khỏi lòng mình nỗi hoang vu.
Tôi nhớ, những bàn chân dày chai
Tóc khét đỏ nắng trời
Cho nhau những cánh bay
Uống gió ban mai
Cắn quả khế chua vàng thẫm nước chiều
Cười rúc rích, rung những hàm răng sún…
Cứ ngỡ ấu thơ là khúc mở cuộc đời
Lại như áng mây tinh khôi tan trong chớp mắt
Tưởng mình lớn lên độc bản dưới trời
Nhưng ngộ ra là hành trình sao chép
Y nguyên bao thứ qua rồi.
Và tôi,
Đã nhiều lần tự ăn mày khúc ấu thơ
Khi chết lâm sàng trong không gian nhiễm độc
Giữa thăm thẳm những chặng đường bão táp
Đến bao giờ tôi trở về tôi?
Con tò he
Đôi bàn tay nghệ nhân trộn hương đồng vào bột nặn
Cùng gấc đỏ, lá riềng xanh, vàng sánh nước hoa hòe
Gạo nếp làng trắng một màu mây nõn
Thành thế giới muôn loài
Sôi một góc chợ quê
Ẩn chìm trong mỗi dáng tò he
Vơi đầy những nỗi niềm mưa nắng
Chú trâu nằm dưới gốc đa nhai bóng chiều đủng đỉnh
Con chim khát bầu trời
Giang cánh đợi bay đi…
Bao đêm một mình chong mắt nhớ ngày xưa
Những thần tiên làng quê đều tình sâu nghĩa nặng
Trong tâm trí ấu thơ đầy hoa và nắng
Kèn thổi tò…he… đằm gió vườn nhà.
Trở lại chợ phiên sau bươn trải giang hồ
Se thắt lòng… ngày sương rơi trắng tóc
Người cũ năm nào hồn tan vào mây nước
Bầy con giống ở nơi đâu
Chúng có kiếp luân hồi?
Vẫn gấc đỏ, lá riềng xanh…gió tất tả dưới trời
Hương thời gian rưng rưng mùi bột nếp
Bấm mãi đốt ngón tay, lần tìm những thăng trầm được mất
Tôi hóa tò he
Ngơ ngẩn giữa chợ chiều.