Hương bùn
Thú nhận điều này có kẻ chẳng tin đâu
rằng một chút hương bùn quê đã làm ta tồn tại
cái mùi hương đồng làng ngai ngái
nơi mồ hôi mẹ rơi xuống đất bạc màu
nơi mảnh trăng cong em vín đợi bên cầu
quả khế chua rụng vào câu chuyện cổ
rơm rạ ủ ấm người khi trở gió
ngàn năm che mưa nắng dãi dầu.
Thú nhận điều này có kẻ chẳng tin đâu
giữa son phấn, nhạc màu trà dư tửu hậu
quyền lực nghiêng trời tiền như vỏ trấu
hương bùn quê vẫn phảng phất trong đầu
nhắc làng xưa gương mặt nát nhàu
cơn đói tháng ba, nước sa tháng bảy
lũ trẻ cởi trần đội mưa đi bắt chấu
tiếng nhị buồn ai kéo suốt mùa ngâu...
Thú nhận điều này có kẻ chẳng tin đâu
rằng hương bùn trong ta đã thấm vào máu nóng
bằng sắc,công danh đều có hồn quê kiểng
xao xác gió đồng một thuở chăn trâu.
rằng dù ta danh giá giữa sang giàu
và nếu được một lần sinh trở lại
vẫn chẳng thể quên mùi hương bùn ngai ngái
nơi ruộng cạn cha cày, mẹ cấy đồng sâu.