Mặt nạ
Trong khi rình và giết con mồi
Thú hoang vẫn giữ nguyên mặt thật
Trong những vở tuồng
xúc cảm của người nghệ sỹ được che đi
Bằng mặt nạ
để làm một ẩn dụ
Cho cuộc đời.
Nhưng trong cuộc đời
Con người thích đeo mặt nạ
Không chỉ trong vũ hội hoá trang
Giọt nước mắt nhỏ xuống đám tang
Rất có thể là nụ cưòi mãn nguyện
Tiếng kêu rên đau đớn
Lại là niềm sung sướng đến tột cùng
Những chiếc ghế cao, sang trọng uy quyền
Che mặt chú lùn
Bằng đất…
Những mặt nạ nghiêng ngả cười
Những mặt nạ cứ quằn quại khóc
đến quên cả gỡ ra khi chết
để luân hồi.
Người ta quên mất
Sau khi đã thành bản năng
Chiếc mặt nạ không còn
Mà là mặt thật
Nhưng những giọt hồng cầu không thể đến
Bởi trái tim chết chìm
Trong băng đá
Dù dưới trời
Mây trắng nhởn nhơ bay.
(Tạp chí Hội Nhà văn Việt Nam 2011)