Người đàn bà góa trong đêm trăng
Người đàn bà xách gàu ra đồng
Tát nước dưới trăng
Nhìn bóng sen, nhớ hương tấm áo
Từ lâu theo gió về trời.
Bàn chân in mặt thời gian chơi vơi
Qua những cánh đồng nứt nẻ,
Qua những rình rập đạn bom. Nỗi lo đêm lũ
Phập phồng…
Gàu sòng múc ánh ánh trăng vàng
Nhưng chỉ nghe tiếng sôi bọt nước.
Người đàn bà mang theo ca dao đi cấy
Truyện cười đựng vào trong giỏ
Lấy tục ngữ răn mình.
Những đêm mòn
Bắc câu Kiều gọi trăng về tình tự.
Người đàn bà rụng vào mùa lá
Đằm thắm yêu thương để trong hồn xác các con
Trong truân chuyên oằn nặng gánh thay chồng
Nỗi buồn vui gửi vào thương nhớ
Để lại trong xóm làng tối đèn tắt lửa
Cai tình mộc mạc chân quê,
Cả cái tên cha mẹ đặt cho
Ra đi,
Không có gì giữ lại,
Riêng mình!
Trăng khuyết rồi trăng lại tròn
Người đàn bà suốt một đời chỉ khuyết
Như hoa rụng về với đất
Trút hết hương cho trời.