Miền hoa phượng
Tặng thành phố của tôi
Dữ dội một miền cửa sóng
Ngàn năm đi qua bão táp, nở bồi
Bầm dập đạn bom, mấy mùa máu đổ
Sáng một dải ven trời hoa đỏ
Tiếng ve day dứt đầy vơi...
Nơi cất tiếng chào đời đã gió
Câu ca dao tròng trành năm tháng thành nôi
Cơm mẹ mớm mặn mòi muối bể
Hoa phượng rủ chọi gà suốt một thời thơ bé
Con chuồn chuồn cắn rốn mở biển khơi.
Nơi những chuyến tàu trôi ngang qua ngõ
Bâng khuâng chở nắng hè về đâu?
Hoa phượng uống trăng khuya, say tiếng đàn bầu
Xao xuyến cháy.
Lời rao nghe chênh chao hồn phố
Trong đêm sâu thở nhọc nhằn.
Và áo em như mây trắng sân trường
Hóa câu thơ tôi ứa lửa.
Hải Phòng, những ngày như lá phiêu du
Khoảng lặng ùa đầy nỗi nhớ
Con đường phượng rắc hoa về phía bể
Màu muối cần lao loang vai áo thợ
Bao mảnh ghép đời thường,
đắp bồi tình phố hồn quê.
Những nỗi bờ lưu luyến tiễn tàu đi
Thuyền ai chở chiều vàng về Bến Ngự1
Phượng ủ đỏ lòng phố cổ
Như tình em ngóng gọi anh về…
Hải Phòng ơi ! cuồn cuộn những sóng hè
Tiếng thao thiết những dòng sông mở cửa
Tôi buông neo trái tim mình ở đó
Lắng đất trời náo nức tiếng ve sôi.
--------------------------
Bến Ngự : nơi có cầu tàu xây dựng vào năm 1896, là điểm nút của phố Hoàng Văn Thụ và Bưu điện Hải Phòng Năm 1918 vua Nguyễn Khải Định đã đến đây nên có tên gọi này
* Bài thơ đạt giải ba cuộc thi thơ đề tài Hoa phượng do Hội LHVHNT tổ chức, giải được trao sáng 10/6.