Nghĩ bên Đá không đầu
Vệt lông ngỗng như những lá cờ tang
cắm bi kịch xuống lòng Đại Việt
bao nhiêu người mê muội mảnh đời thường
trong đó có em,
để Cổ Loa Thành vùi trong đổ nát
máu chảy nghìn năm dải đất Tiên Rồng?
Tình yêu mỏng manh như là lá
trước lửa chiến tranh và mặt nạ cuộc đời
khi tổ quốc tựa lưng vào Lẫy Nỏ
sao lại ngây thơ dâng hiến cho người?
nhân dân thương em cho em thành ngọc
nhưng nhà đã tan, hoá ngọc có ích gì
ngọc chẳng sáng trong đêm mất nước
giếng cổ u trầm một chấm sao khuya.
Lòng dân tộc khoan dung vớt em về từ biển
iu ấp chở che trong truyền thuyết nhân từ
nhưng hồn đá từng ngày vẫn rỉ ra giọt đắng
đất còn rung tiếng vó ngựa Triệu Đà…
Chẳng cha nào chém con dù con lầm lỡ
dằn lòng gươm chớp sáng dưới trời
em hoá đá không đầu vì trái tim đập lệch
tội chẳng mình em,
sao chỉ chém một người?
Đền Cổ Loa, tháng giêng 2013