Người hoạ sỹ.
Một hoạ sỹ trẻ chọn được sư phụ nổi tiếng truyền dạy nghề trên núi suốt 10 năm ròng. đến một ngày sư phụ bảo : Con có thể xuống núi hành nghề được rồi.
Hoạ sỹ hoang mang nói : Thưa thày làm sao con có thể biết được là con có thể vẽ và được mọi người chấp nhận.
Sư phụ bảo : con hãy vẽ một bức tranh thật ưng ý và đề vào dưới bức tranh dòng chữ “Xin ông bà vui lòng cho biết bức tranh này đẹp hay xấu” đồng thời kẻ sẵn các ô “đẹp” và “xấu” để họ xác định.
Sau một ngày hì hục và 1 ngày thấp thỏm chờ đợi, hoạ sỹ đến bên bức tranh và vô cùng thất vọng vì thấy không có một ý kiến nhận xét anh vẽ đẹp mà thay vào đó là hàng nghìn dấu tích đánh vào ô “Xấu”.
Hoạ sỹ buồn rầu quay lại núi kể lại với sư phụ. Thày bảo anh : Con để nguyên bức tranh đó và viết vào bên dưới dòng chữ “Xin ông bà vẽ lại những chỗ mà ông bà cho là xấu của bức tranh và hãy vui lòng để lại địa chỉ cho tôi học tập”. Nhưng 1 tuần trôi qua hộp màu và cây bút khô quăn đi mà vẫn không có ai vẽ lại cả.
Lời bình :
Phải biết tự tin vào chính mình, biết nghe đánh giá của người có chuyên ngành có tay nghề cao. Đừng tin mù quáng vào người đời vì bản chất của người đời thường đánh giá bừa bãi vô trách nhiệm ích kỷ hẹp hòi, nhưng không bao giờ dám nhận trách nhiệm về mình.
Người “Vụng tay hay con mắt” làm ta khổ sở, nhưng người “vụng tay, mù mắt và vô trách nhiệm” sẽ làm ta chết; nếu ta tin vào điều họ nói.