Trên Vạn Lý trường Thành
U uẩn núi đồi, vần vũ mây bay
uất nghẹn tiếng thở than vọng từ viễn cổ
triệu cô hồn ngàn năm ngóng về xứ sở
suối lệ nàng Mạnh Khương xói buốt ải sa trường…
Đã từng cháy nơi đây những mặt trời con
lửa vương bá tự thiêu mình thành tro tàn quá khứ
trong mê muội, tưởng quyền năng là bất tử
và tàn bạo cuồng ngông xoay chuyển cả lẽ trời!
lấy xương trắng của muôn dân để dựng tượng đài
dùng kiếm máu tự tô hồng lịch sử
trước công lý nhân gian có thể nào tráo trở?
vạn lý…
dưới trời xanh,
như một chuỗi mộ dài.
Thăm thẳm hoang vu nỗi gió chẳng nguôi ngoai
miền chiến địa bời bời lòng đá sỏi
trăng như vành tang tái tê nhức nhối
trên bức thành xây… lạnh thấu kiếp bao người